Tại Tuyết Tịnh Đường, trong đông nhĩ phòng, trên bàn nhỏ đặt bên sập La Hán có bày một đĩa đường nhỏ. Những viên đường được bọc trong giấy đỏ tươi điểm xuyết hoa văn vàng, lấp lánh như lục lạc nhỏ hay cánh bướm giấy. Mỗi viên đường tròn trịa, kích thước chỉ bằng đầu ngón tay, trắng trong veo ánh lên sắc sáng, tựa như lưu ly danh giá, vừa vặn hòa hợp với không gian tinh tế xung quanh.
Văn Mai nhẹ nhàng bóc lớp giấy bọc đường, nhưng không ăn ngay, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Bên kia sập La Hán, một nha hoàn tên Thải Hà đang ngồi. Nàng có khuôn mặt thanh tú, từng cùng Văn Mai được lão phu nhân của Tĩnh Quốc Công phủ chỉ định đến hầu hạ Bùi Thiệu tại Tuyết Tịnh Đường.
So với sự điềm tĩnh của Văn Mai, Thải Hà tính tình cứng cỏi hơn. Lúc này, nàng đang tỏ ra vô cùng bất mãn với tình cảnh ở Tuyết Tịnh Đường. “Như vậy mà xong sao?” Thải Hà cất giọng, không giấu được sự bực dọc. “Lúc trước, lão tổ tông phái chúng ta đến đây là để ngăn Công gia học thói hư tật xấu, để người không bị nữ nhân bên ngoài mê hoặc. Vậy mà giờ đây, chuyện này là thế nào?”
Các nàng đã tận tâm hầu hạ Bùi Thiệu, tuân thủ mọi quy củ, nhưng chưa từng được hắn liếc mắt nhìn đến. Vậy mà, họ lại thua kém một quả phụ.
Thải Hà tiếp tục, giọng đầy oán hận: “Ta thấy Tuyết Tịnh Đường này chẳng khác nào có một con hồ ly tinh lẻn vào!”
Văn Mai giật mình, lấy lại tinh thần, vội nói: “Nói cẩn thận chút!”
Thải Hà đặt tay lên bàn, nghiêng người tới gần, giọng hạ thấp: “Ta thì chẳng mong đợi gì, nhưng ngươi thì khác, thật đáng tiếc! Văn Mai, ta biết tâm ý của ngươi. Người bên ngoài kia có tư cách gì? Ngươi ở bên Công gia ba năm, tại sao lại không được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT