Vì những ngày còn thơ bé từng phân cao thấp, Bùi Thiệu từng nhầm lẫn, cho rằng Lâm Chiêu Chiêu tên là Lâm Triều. Sau này, lại xảy ra một vài chuyện, khiến Bùi Thiệu nghĩ rằng nàng tên là Lâm Mộ.
“Lâm Mộ” – cái tên ấy, trở thành bí mật nhỏ độc thuộc về hai người.
Dưới bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, hắn từng cưỡi ngựa tung hoành, đôi mắt sáng ngời, gọi nàng là A Mộ. Rồi trong đêm trăng dịu dàng lưu luyến, hắn từng vén tóc mai bên thái dương nàng, mỉm cười khẽ gọi nàng là A Mộ.
A Mộ, A Mộ.
Thiếu niên ấy, sống trong câu chuyện của nàng, và cũng sống trong khoảnh khắc hiện tại.
Dường như mãi đến giờ phút này, Lâm Chiêu Chiêu mới hiểu rằng, quá khứ không chỉ đơn thuần là quá khứ. Nó không phai nhạt, cũng không tự nhiên trôi đi. Nó luôn hòa quyện vào máu thịt, hơi thở, và đôi mắt của nàng.
Vì thế, hồi ức thường len lỏi vào giấc mộng. Nàng luôn hy vọng tìm thấy bóng dáng Bùi Thiệu của ngày xưa trên người hắn hôm nay, nhưng lại lạc lối vì không thể tìm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT