Mưa rơi suốt một ngày, cuối cùng cũng ngừng lại khi đêm buông xuống. Những giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống tí tách, vang vọng trong tai, mang lại cảm giác dễ chịu khó tả.
Trước khi đi ngủ, Quy Nhạn thay thuốc cho vết thương ở chân Lâm Chiêu Chiêu. Tuy vết thương không ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng để phòng ngừa, nàng vẫn cẩn thận bôi thuốc. Sau đó, Quy Nhạn buông rèm, thổi tắt nến, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lâm Chiêu Chiêu nằm ngay ngắn trên sập, khẽ động cổ chân. Bỗng nhiên, nàng nhớ lại chuyện ban ngày, khi Lý Chương kinh ngạc phát hiện nàng từng luyện võ. Thực ra, hắn không phải người đầu tiên lộ ra vẻ mặt đó. Hiện tại, khí chất sắc bén trên người nàng đã được thu liễm, tựa như một viên ngọc tròn trịa, không còn chút dấu vết nào của sự hoang dã năm xưa.
Cơ thể nàng như chìm xuống, ý thức mơ hồ. Trong khoảnh khắc, nàng thấy mình đứng giữa sa mạc mênh mông, dưới bầu trời xanh thẳm. Một Lâm Chiêu Chiêu với gương mặt còn non nớt, đầu đội nắng gắt, đang đứng tấn. Nàng dần trưởng thành, ngũ quan nảy nở, nhưng bộ y phục nam nhi lôi thôi, làn da ngăm đen khiến nàng chẳng giống một cô nương chút nào.
Sau Tết Thượng Nguyên năm ấy, bị người ta nhầm là ăn mày và chế giễu, Lâm Chiêu Chiêu quyết định không cố gắng hòa nhập với bất kỳ ai. Dù sao, nam hài chê nàng là nữ, nữ hài lại chê nàng bẩn. Một mình nàng vẫn sống tốt.
Câu nói của Bùi Thiệu: “Nam nhi hoặc đọc sách, hoặc đánh giặc,” tuy không an ủi được nàng, nhưng đã gieo vào lòng nàng một ý nghĩ. Nàng quyết định luyện võ. Có sức mạnh trong tay, ai dám bắt nạt, nàng sẽ dùng một quyền giải quyết ân oán.
Hào hứng chia sẻ kế hoạch lớn lao này với phụ thân Lâm Thượng, nàng không ngờ ông lại do dự: “Nữ nhi mà đánh đánh giết giết thì không hay. Huống chi con vốn đã giống nam hài, cứ thế này, sau này làm sao xuất giá?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT