Bên ngoài điện Trường Lạc, Nguyên Cảnh Niên giơ tay phủi lớp tuyết rơi trên vai, rồi đưa áo choàng màu đen tuyền cho Lưu Kỳ, sau đó cất bước đi vào nội thất.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang, thấy nữ tử dường như vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của mình, tay còn đang cầm một quyển sách chăm chú đọc. Tấm áo váy màu khói tím càng làm gương mặt nàng thêm trắng trẻo trong suốt, có lẽ là vì đang mang thai nên gần đây hắn luôn cảm thấy nàng toát lên một vẻ dịu dàng trầm tĩnh, như thể cả bầu không khí quanh nàng cũng trở nên mềm mại theo.
Trong điện đốt loại than bạc hảo hạng, vừa bước vào đã cảm thấy toàn thân ấm áp hẳn lên. Hắn đứng lặng một lúc nơi cửa, chờ cho hơi lạnh trên người tan hết, rồi mới chậm rãi bước về phía nữ tử.
“Khanh khanh đang xem gì thế? Chăm chú đến mức không để ý ai vào cũng không hay à?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thẩm Lê Châu giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu đã thấy hoàng thượng đang đứng cạnh mình, trong mắt ẩn hiện ý cười dịu nhẹ.
“Hoàng thượng ban cho thần thiếp rất nhiều sách, nếu thần thiếp không chịu đọc kỹ một phen, chẳng phải phụ tấm lòng của hoàng thượng sao.”
Nghe vậy, Nguyên Cảnh Niên hơi nhướng mày, đưa tay cầm lấy quyển sách trong tay nàng xem qua một lượt, là “Chu Quốc Liệt Du Ký”, bèn gật đầu nói: “Ừm, du ký này viết về phong thổ nhân tình các nơi, cũng khá hay. Lúc rảnh đọc giết thời gian cũng được. Dù sao cũng còn hơn mấy quyển thoại bản nàng hay đọc kia.”
Nghe hoàng thượng lại nhắc đến mấy quyển thoại bản nàng giấu đọc, Thẩm Lê Châu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Thoại bản tự có cái hay của thoại bản, trong đó hàm chứa trăm trạng thái nhân sinh, tình cảm thế gian, tự có đạo lý riêng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT