Ngự thư phòng.
“Bên phía đại hoàng tử thế nào rồi?” Cảm thấy Lưu Kỳ bước vào ngự thư phòng, Nguyên Cảnh Niên hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, tin truyền từ Khôn Ninh cung cho biết đại hoàng tử đã lui sốt cao, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đại hoàng tử vốn thân thể yếu ớt, lại trải qua đại nạn lần này, e rằng sau này phát triển trí lực sẽ có phần chậm chạp.” Lưu Kỳ liếc nhìn sắc mặt của hoàng thượng, dè dặt đáp.
Nghe vậy, ánh mắt Nguyên Cảnh Niên tối đi trong thoáng chốc, hồi lâu mới cất lời:
“Hoàng hậu nói thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương nói đại hoàng tử lần này chịu tội là do người sơ suất, nguyện tạm thời nuôi dưỡng đại hoàng tử đến khi bệnh khỏi. Nhưng cuối cùng vẫn phải xem ý chỉ của hoàng thượng.”
“Vậy thì cứ làm theo ý nàng ấy đi. Mang cây sâm ngàn năm trong tư khố của trẫm đến Khôn Ninh cung. Nếu hoàng hậu còn cần gì, cứ cố gắng đáp ứng. Là trẫm thiếu nợ nàng ấy.” Nguyên Cảnh Niên khẽ thở phào. Hiện tại để hoàng hậu nuôi dưỡng đại hoàng tử là cách ổn thỏa nhất. Chỉ là vì trước kia hoàng hậu không muốn nuôi hoàng tử, nên hắn cũng không tiện cưỡng ép hạ chỉ. May mà hoàng hậu xưa nay biết đại cục, chưa từng khiến hắn khó xử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT