Nghe thấy lời của Chiêu Tiệp Dư, sắc mặt Lý ngự y lập tức thay đổi, ông ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn đang mỉm cười, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng không nói gì. Từ thời tiên đế còn tại vị, ông đã vào Thái y viện, đến nay đã hơn ba mươi năm. Những chuyện mờ ám trong cung, dù ông chưa từng dính líu trực tiếp, nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua. Lời Chiêu Tiệp Dư tuy nói uyển chuyển, nhưng nghĩ đến hiện giờ trong cung chỉ còn mấy vị hoàng tử còn nhỏ tuổi, ông không thể không nghĩ sâu hơn một chút.
Thấy sắc mặt Lý ngự y thay đổi, Thẩm Lê Châu mỉm cười, ra hiệu cho Văn Lan dâng một chén trà nóng cho ông, rồi nói:
“Lý ngự y không cần hoảng hốt, ta không có ý gì khác. Chỉ là gần đây nghe được vài chuyện liên quan đến việc trọng đại. Nếu những điều ấy là thật, e rằng người của Thái y viện cũng sẽ bị liên lụy.”
“Xin Tiệp Dư nương nương chỉ rõ.” Lý ngự y cụp mắt, che đi biểu cảm trong đáy mắt, cung kính đáp, giọng nói trầm ổn.
Thẩm Lê Châu khẽ nhấc tay, Văn Lan liền từ dưới giá sách lấy ra một chiếc hộp nhỏ không mấy nổi bật, rồi đưa một chiếc khăn tay dính vết bẩn đến trước mặt Lý ngự y.
“Vật này là ta tình cờ có được. Lý ngự y hãy nhìn kỹ xem trên khăn này là thứ gì?” Thẩm Lê Châu nâng chén trà bên tay nhấp một ngụm, điềm tĩnh hỏi.
Lý ngự y cau mày, cầm một góc khăn lên, đưa đến mũi ngửi thử, rồi dùng tay khẽ chà vết bẩn trên khăn. Một lúc sau, sắc mặt ông lập tức thay đổi, hỏi gấp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT