Lại đợi thêm một lúc lâu, Thẩm Lệ Châu không nhịn được mà chống tay lên đầu, bắt đầu gật gù buồn ngủ. Trong lòng nàng vẫn nhớ mình còn đang đợi hoàng thượng, nên thỉnh thoảng lại cố gắng hé mắt ra nhìn, trông vô cùng khổ sở.
Nguyên Cảnh Niên vừa bước vào điện đã thấy dáng vẻ đáng thương nửa tỉnh nửa mê của nàng, trong lòng bất giác mềm lại, liền bước nhanh về phía nàng.
Đúng lúc ấy, Thẩm Lệ Châu cảm thấy tay hơi tê, định đổi tư thế, vừa mở mắt liền thấy hoàng thượng đã đứng ngay trước mặt, vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Ơ? Hoàng thượng, người đến rồi à? Thần thiếp sao lại không nghe thấy.”
Có lẽ vì thực sự quá buồn ngủ, ánh mắt của nàng vẫn còn đượm sương mù mông lung, giọng nói dịu dàng mềm mại khiến người ta không khỏi rung động. Nguyên Cảnh Niên đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng mịn thoáng ửng hồng của Thẩm Lệ Châu, giọng mang theo chút áy náy:
“Là trẫm quên mất thời gian, để khanh phải chờ lâu rồi.”
Thẩm Lệ Châu khẽ lắc đầu, khóe môi vô thức cong lên, nở một nụ cười dịu dàng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play