“Chủ tử?” Thấy chủ tử từ ngự thư phòng trở về cung vẫn là dáng vẻ hồn bay phách lạc, Ý Giai trong lòng không đành. Nàng cho lui các cung nhân khác rồi tiến lên hai bước, đặt chén trà lên bàn.
Những năm qua vẫn luôn ở bên cạnh chủ tử, nàng biết chuyện này đã giáng một đòn nặng nề đến nhường nào. Bất kể là việc Đại Đô Hộ cấu kết ngoại địch hay năm đó khiến Minh Uy tướng quân chết trận, chủ tử e rằng chưa từng nghĩ đến việc sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
“Ngươi nói xem, có phải Tề tỷ tỷ đã sớm biết rồi không?” Lệ tu nghi cúi đầu, mái tóc có phần rối loạn, trong đáy mắt ánh lên tia đỏ.
Nghe chủ tử thì thầm hỏi nhỏ, Ý Giai cũng không biết nên trả lời thế nào. Những năm qua chủ tử và Hoàng hậu nương nương ngày càng xa cách, mấy ngày trước đây lại càng xuống đến mức giá lạnh. Giờ nghĩ lại, nếu nói Hoàng hậu hoàn toàn không biết gì về chuyện năm xưa thì quả thực khó mà thuyết phục được, nhưng nếu nói Hoàng hậu đã sớm hay biết, thì những năm qua cách đối đãi của Hoàng hậu với chủ tử cũng thật có thể xem là tận tình tận nghĩa.
Trầm mặc một lúc, Ý Giai khẽ khàng an ủi: “Chủ tử cũng không hề hay biết gì về chuyện này, cho nên có trách thế nào cũng không thể trách chủ tử được.”
“Ngươi cũng cho rằng… phụ thân thực sự đã làm… những chuyện đó sao?” Lệ Tu Nghi trong lòng hoảng loạn, giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu không chắc chắn, như thể đang khát khao người khác nói cho nàng rằng tất cả chỉ là một trò đùa vô hại.
Ý Giai ngập ngừng một lúc, trong lòng nàng hiểu rõ, khi chủ tử nhìn thấy những bằng chứng kia, hẳn đã có đáp án trong lòng rồi. Lúc này nàng không phải đang chờ câu trả lời, chỉ là nhất thời không biết nên đối mặt thế nào với sự thật phũ phàng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play