Nguyên Cảnh Niên lời này đúng là xuất phát từ đáy lòng. Thiếu nữ trước mắt xưa nay rất ít khi mặc những màu rực rỡ như vậy — một thân váy gấm màu đỏ son, ống tay áo thêu hoa văn bách điệp hí hoa, càng tôn lên làn da trắng mịn như tuyết. Mái tóc đen như mực được vấn cao cài đôi trâm vàng hình bướm đính ngọc, bên tai rủ xuống chuỗi ngọc đỏ trong suốt lấp lánh. Lông mày cong tựa lá liễu, ánh mắt long lanh như làn nước xuân, mỗi cái ngoảnh đầu đưa mắt đều toát lên vẻ kiều diễm mê người. Ngày thường vẫn cho rằng nàng hợp với những màu thanh nhã, dịu nhẹ, giờ phút này mới biết nàng cũng có mặt rực rỡ như ánh dương, kiều diễm khuynh thành khiến người không thể rời mắt.
“Hoàng thượng.” Nghe lời khen thẳng thắn như vậy, gò má Thẩm Ly Châu bất giác càng ửng hồng hơn, trong lòng lại thấy vui sướng vì được người để tâm đến sự tỉ mỉ trong ăn mặc hôm nay. Nàng cố ý nũng nịu, giọng nói mềm mại như tơ:
“Hoàng thượng mấy ngày rồi không triệu kiến thần thiếp, thần thiếp tất nhiên phải ăn diện chút, nếu không hoàng thượng nhìn thấy bao nhiêu tỷ muội xinh đẹp như hoa, sợ là đã quên mất dung mạo của Ly Châu rồi.”
Nữ tử tuy miệng nói ra lời chua xót ghen tuông, nhưng nét mặt lại không hề có chút khó chịu, trong ánh mắt cong cong ngập tràn ý cười lại pha vài phần đùa cợt.
Nguyên Cảnh Niên cũng bày ra vài phần u sầu, khẽ cụp mắt:
“Trẫm ngày ngày mong khanh khanh chủ động đến gặp, nào ngờ khanh khanh lại an nhàn tự tại trong Trường Lạc cung, chẳng thèm nhớ đến trẫm nửa phần, thực khiến trẫm đau lòng vô cùng.”
Dứt lời, bên trong đình lập tức trở nên yên ắng. Một lúc sau, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng bật cười thành tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT