Bạch Ngọc đã được đưa đến Khôn Ninh cung từ mấy ngày trước, do cung nhân phụ trách chăm sóc. Hoàng hậu cũng âm thầm mời mục ti của Ngự Thú Ty đến chữa trị.
Hôm nay, người của Ngự Thú Ty theo lệ thường đến bắt mạch cho chủ tử Bạch Ngọc.
“Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay Bạch Ngọc chủ tử đã ăn uống bình thường trở lại, những vết thương ngoài da chỉ cần điều dưỡng thêm là ổn. Chỉ là tuyệt đối không được để tổn thương cổ họng lần nữa. Bạch Ngọc chủ tử là loài vẹt mào, tuy có thể học nói nhưng khả năng yếu, âm thanh không rõ ràng, nếu bị huấn luyện quá độ, e là sẽ làm rách thanh quản, về sau không thể cất tiếng nữa.”
Nghe mục ti nói vậy, Ngọc Cẩm – đang đi phía sau hoàng hậu – không khỏi kinh ngạc. Chủ tử Bạch Ngọc xưa nay chỉ bay đến Khôn Ninh cung xin ít thức ăn, hoàng hậu nương nương thương yêu nó, đám cung nhân nào dám ép nó học nói. Chẳng lẽ kẻ đứng sau chuyện này là vì muốn ép Bạch Ngọc học nói sao? Nhưng như vậy thì được gì chứ?
“Bổn cung đã rõ. Ngọc Cẩm, tiễn mục ti ra ngoài đi.”
Ngọc Cẩm liền dẫn mục ti đi từ cửa bên của Khôn Ninh cung, đưa cho y một túi bạc, nói:
“Mục ti đại nhân đã vất vả nhiều ngày, đây là bạc thưởng nương nương ban tặng. Chuyện liên quan đến Bạch Ngọc chủ tử, mong đại nhân đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Vâng, đa tạ nương nương ban thưởng. Xin Ngọc Cẩm cô nương thay ta chuyển lời, bước chân ra khỏi Khôn Ninh cung rồi, ta coi như chưa từng đến.” Mục ti nhét bạc vào ngực, vẻ mặt vui mừng hớn hở rời đi.
Tiễn mục ti xong, Ngọc Cẩm quay lại điện:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play