“Hôm nay khí sắc của Tần Chiêu Dung xem ra rất tốt, dạo này thân thể đã khá hơn chưa?” Hoàng hậu thấy Tần Chiêu Dung chậm rãi bước vào điện hành lễ với mình, ánh mắt lập tức bị dung mạo hôm nay của nàng thu hút, trong đáy mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên.
Bình thường, Tần Chiêu Dung rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nếu có dự yến thì cũng vì tâm bệnh mà sắc mặt nhợt nhạt, tinh thần ủ rũ, khiến người ta nhìn vào không khỏi lo lắng.
Thế nhưng hôm nay, nàng hiếm khi mặc một chiếc cung trang màu hồng đào, khiến làn da vốn có phần tái nhợt của nàng thêm phần hồng hào. Trên mặt lại trang điểm kỹ càng, mày ngài môi son, dung mạo càng thêm diễm lệ, khiến người ta bỗng bừng tỉnh nhận ra nàng cũng chỉ mới mười tám đôi mươi, đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ.
Tần Chiêu Dung thu lại ánh nhìn vừa thoáng lướt qua chỗ Diệp Tiệp Dư, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp: “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, có lẽ là phương thuốc mới gần đây của ngự y rất hiệu quả, thần thiếp quả thực cảm thấy thân thể tốt lên không ít.”
“Thế thì tốt, dạo này thời tiết cũng ấm lên rồi, ngươi cũng nên ra ngoài đi lại nhiều một chút, đừng tự giam mình mãi trong điện mà sinh bệnh.” Hoàng hậu gật đầu ôn hòa.
“Vâng, thần thiếp đã rõ. Khi nào có thời gian, nhất định sẽ đến làm phiền nương nương một phen.” Tần Chiêu Dung được cung nữ bên cạnh đỡ ngồi xuống, khẽ cười nói.
Cảm thấy Diệp Tiệp Dư cứ nhìn mình chằm chằm, trong mắt Tần Chiêu Dung thoáng qua một tia tối, nàng ngẩng đầu nhìn lại, như thể vô tình liếc sang chỗ trống bên cạnh Diệp Tiệp Dư, giọng có phần thắc mắc: “Diệp Tiệp Dư nhìn bản cung như vậy là có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT