Đêm khuya gió thu, ánh lửa ngút trời! Từ mật thất tông chủ đi ra, Tiếu Vân Sơn bước lên đại điện bên cạnh, nhìn về tu la địa ngục phía dưới, trong tai nghe thấy những tiếng kêu rên thê thảm không ngừng, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thất vọng mất mát vô cùng. Nhậm Khiếu Vần một đường đi ra, đi vào bên cạnh hắn, trầm ngâm một chút, lại khom người nói: “Đại cung phụng, chẳng lẽ ngài cùng đại cung phụng của Ma Sách Tống là bạn tốt sao? Tại sao ngài lại để ý cái chết của hắn như vậy? Nhưng là nếu các ngươi là bạn tốt, ngài lại vì sao…” “Giết hắn?” Nhậm Khiếu Vân nói đến cuối cũng không lại nói lời nào, chỉ là nhăn chặt lông mày, đầy mặt nghi ngờ. Tiếu Vân Sơn liếc hắn một cái, không khỏi cười khẽ: “Chúng ta không phải bạn tốt gì, mà ngược lại, chúng ta là kình địch!” “Kình địch?” “Đúng vậy, kình địch quấn nhau gần ngàn năm nay!”
Bất giác bật cười một tiếng, Tiếu Vân Sơn nhìn lên bầu trời, ánh mắt giật mình hoảng hốt, tựa hồ rơi vào trong hồi ức: “Nhớ năm đó, Thiên Hành Tông cùng Ma Sách Tông tiến hành tỉ thí luận bàn giữa các đệ tử, lão phu tuyển thủ hạt giống số một, tất nhiên đánh đầu thắng đó. Nội môn Ma Sách
Tông, thậm chí đệ tử tinh anh, khi nghe đến danh hào của lão phu, đều nghe tin đã sợ mất mật. Trên sân thi đấu, chưa chiến đã bại, có khối người. Lúc đó lão phu hăng hái, lớn tiếng nói người của Ma Sách Tông đều nhát như chuột, bọn họ cũng không dám lên tiếng, nhưng về sau lại gặp phải tiểu tử này!” “Đại cung phụng của Ma Sách Tông?” “Không sai, bất quá khi đó hắn đừng nói là cung phụng, liền đệ tử chính quy cũng không phải, bất quá chỉ là một tên tạp dịch mà thôi!” Cười một tiếng, Tiếu Vân Sơn sâu xa nói: “Lúc đó một tên đệ tử tạp dịch lại dám khiêu chiến ta, ta tất nhiên là dễ dàng đem hắn đánh ngã, cũng không để hắn vào trong mắt, không ngờ lại chọc phải
phiền phức. Khoảng cách 10 năm 20 năm hắn lại tìm ta khiêu chiến, phiền phức vô cùng. Ta nói hắn ngươi một tên tạp dịch cần gì phải làm như vậy, hắn nói hắn tương lai chắc chắn sẽ chấn hưng tông môn, cho nên phải không ngừng siêu việt cực hạn của mình mà đi khiêu chiến ta. Lúc đó ta bật cười, cực hạn của lão tử còn nhiều hơn ngươi, ngươi lấy ta làm mục tiêu, cả đời đều này không đạt được. Thế nhưng là hắn vẫn cứ bướng bỉnh, hao tổn cùng ta!” “Bà mẹ nó, ha ha ha… Hắn cũng xứng? Nhưng mà càng về sau càng chứng minh, ta sợ hãi, sợ bị
hắn siêu việt. Một tên tạp dịch, thế mà bức một vị thiên tài đến không ngừng tu luyện, mới có thể bảo trụ địa vị của mình không bị vượt qua, giống như một chuyện cười. Nhưng về sau, ta thật bị hắn bức luyện. Ai, cứ như vậy, qua thời gian dài, hắn đã trở thành kình địch của ta!” Nói đến đây, Tiếu Vân Sơn không khỏi bật cười ra tiếng: “Về sau hai người bọn ta từ tỷ thí các nhân, đến tỷ thí tông môn, xem ai có thể đem tông môn của mình đưa đến vị trí càng cao. Năm này tháng nọ, hắn thành đại cung phụng Ma Sách Tông, ta cũng đại cung phụng của Thiên Hành Tổng,
nhưng tỷ thí giữa chúng ta cũng chưa bao giờ dừng lại. Ta cũng đã quen những năm tháng cùng hắn phần cao thấp. Bấy giờ người đi rồi, trong lòng lão phu cũng có chút thất lạc, thậm chí là cô độc, sau này sẽ không còn người nào phân cao thấp cùng lão phu nữa!” “Ách, thì ra là thế, nghĩ không ra vị đại cung phụng này của Ma Sách Tông cũng là một nhân vật truyền kỳ, mẹ hắn quá dốc lòng!” Nhậm Khiếu Vân không sai gật đầu, tán thưởng lên tiếng. Không khỏi xùy cười một tiếng, Tiếu Vấn Sơn bất đắc dĩ thở dài: “Hắn là người đáng kính, đáng tiếc hậu nhân không chí tiến thủ. Vì công danh lợi lộc, đem tông môn đang êm đẹp chia tam xẻ tứ. Tà Vô Nguyệt này a, cho dù có tài cán như thế nào, đều chỉ là một tục nhân, không thành tài được!” “Không sai, người như vậy làm tông chủ, chúng ta mới có thể yên tâm, ha ha ha..” Không khỏi cười lớn một tiếng, trong mắt Nhậm Khiếu Vân tràn đầy tinh quang, cười lớn một tiếng. Hơi gật đầu, Tiếu Vân Sơn lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, làm đối thủ, tông chủ của bọn họ càng vô năng càng tốt. Sau chuyện này, Tà Vô Nguyệt tại Ma Sách Tông đoán chừng sẽ bị bọn người Thạch cung phụng nắm trong tay, Trung tam tông? Ha ha ha… Ma Sách Tổng còn rất sớm. Chỉ là đáng tiếc tâm huyết cả đời của Viện Hưng Cương, ai.” “Như vậy, đại cung phụng hối hận không?” “Không” Chậm rãi lắc đầu, Tiếu Vân Sơn đại mạc lên tiếng: “Tuy ta cũng không muốn hắn chết, nhưng vì đại nghĩa tông môn, lúc nên xuất thủ, ta cũng sẽ xuất thủ không chút lưu tình. Hắn hẳn cũng như vậy, đây cũng là hứa hẹn lúc trước của chúng ta. Lão gia hỏa kia cũng hiểu rõ nhất điểm này? Hơi hơi gật gật đầu, trong lòng Nhậm Khiếu Vân thầm than, hai vị đại cung phụng này đều không
phải phàm nhân, suy nghĩ đại cục, khí độ không phải người thường có thể so được, vừa là địch vừa là bạn. Nếu có thể chung sống hòa bình, tất sẽ thành một đoạn giai thoại. Đáng tiếc, trước mặt lợi ích tông môn, cũng nên có người hi sinh. Nhìn từ điểm này, đại cung phụng Ma Sách Tông cũng không phải bị Tiếu Vân Sơn giết chết, ngược lại càng giống như bị Tà Vô Nguyệt giết, bị người của mình hãm hại…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.