“Đương nhiên, có thể có giải dược, ngoài lấy từ tay người hạ độc thì còn có thể lấy ở đâu? !” Sở Khuynh Thành cười nhạt, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Nghe mấy lời này, mọi người mới nổi lên nghi ngờ, Thủy Nhược Hoa hỏi: “Khuynh Thành, ngươi nói giải dược này là người hạ độc cho, đây chẳng phải là nói đây là Lục Hạt. . .”
“Không sai, chính là từ chỗ của hắn. Có điều, hắn hẳn không phải là chủ động giao ra!” Sở Khuynh Thành gật đầu nói, rồi nhìn về phía Tạ Thiên Thương.
Tạ Thiên Thương mỉm cười, gật đầu nói: “Sở lâu chủ, ngươi thật giống như phiên bản thứ hai của hắn. Không sai, lúc ta đi tìm hắn, hắn đã đánh cho tiểu tử kia sống dở chết dở, ép hắn giao ra giải dược. Chỉ là, ngươi cũng biết tính khí của hắn đấy, loại chuyện người tốt việc tốt như này, hắn sẽ vạn vạn không ra mặt làm!”
“Đương nhiên, hắn cứ luôn bướng bỉnh như thế, vĩnh viễn một bộ mặt lạnh. Lúc còn bách gia tranh minh, ta đã quá hiểu. . .” Sở Khuynh Thành nhớ lại chuyện cũ, khóe môi nhếch lên ý cười.
Đám người Thủy Nhược Hoa thấy thế lại càng ngạc nhiên, Đan nhi nói: “Sư tỷ, ngươi nói người cho ngươi giải dược, sẽ không phải vẫn là Trác Phàm chứ, lúc đó ở hội trường, hắn còn mắng ngươi mà, lúc đó thật là vô tình, lãnh khốc!”
“Vậy thì sao? Hắn mắng ta, là bởi vì thương tiếc ta, không muốn ta gặp nguy hiểm. Lúc đó ta nghe hắn nói như vậy, ta rất vui. Còn lãnh khốc. . . Ha ha ha, hắn luôn luôn như thế, ta quen rồi!” Sở Khuynh Thành bật cười nói, đám người Thủy Nhược Hoa lại hoàn toàn ngây ra, đầu óc toàn sương mù.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play