Không hiểu vì sao, cô ta không muốn nghe thấy hai chữ “quái vật” từ miệng thầy. Có lẽ bởi thầy là số ít những người đã từng giúp mình.
“Mắt em đẹp lắm.” Quý Minh Hi khen: “Cứ cúi đầu mãi thì tiếc quá.”
Nước mắt Lý Thu Thu lại rơi. Đây là lần đầu tiên, ngoài ông nội, có người khen đôi mắt của mình. Chính vì đôi mắt này, cô ta đã bị gọi là “quái vật” không biết bao nhiêu lần.
“Cảm ơn thầy… vì đã không gọi em là quái vật.”
“Thôi nào thôi nào, cậu như thế này trong mắt bọn tôi còn chưa chạm nổi vào mép của quái vật nữa là.” Bách Hiểu Sinh vừa vỗ vỗ lên áo Lý Thu Thu vừa nói.
Lý Thu Thu nhận ra đây chính là cậu bạn đã giúp mình lúc nãy. Cô ta đang định nói lời cảm ơn thì thấy trong mắt cậu bé hiện lên một chuỗi ký hiệu hoa mắt chóng mặt. Cậu bé chỉ tay về phía người bên cạnh. Cô ta nhìn sang, thấy Quý Nhất thở dài, rồi đồng tử dần dần chuyển sang màu xanh lục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play