Anh rút con dao ra, nghiêm túc nói: “Thần binh này, thầy xin nhận. Nhưng mà… nó hơi to, cầm cũng nguy hiểm, để lúc khác thầy cất vào ngăn kéo cẩn thận là được.”
Nói dứt lời, lòng bàn tay bỗng nóng rát, không hiểu sao, anh lại hiểu được ý của con dao — nó không muốn bị nhốt trong ngăn tủ.
Cảm giác này đến quá đột ngột, chính bản thân anh cũng thấy kỳ lạ, bèn thuận miệng nói tiếp: “Nếu nó có thể thu nhỏ lại cỡ móc khóa, chưa mài sắc, thì chắc là có thể mang theo bên người.”
Bách Hiểu Sinh cười khẩy: “Thần binh này ngạo lắm, từ trước đến giờ chỉ có người phải chiều nó, chưa từng thấy nó chịu chiều người khác bao giờ.”
Đúng là thầy giáo này, cái gì cũng không biết thật.
Thế nhưng chỉ giây sau, thanh thần binh kiêu ngạo ấy lại uốn éo một hồi, biến thành một chiếc móc khóa nhỏ xíu, tinh xảo, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay của Quý Minh Hi.
Quý Minh Hi chọt chọt cái móc khóa bé xíu kia, tiếp tục vào vai: “Đúng là thần binh có khác, còn có thể thay đổi hình dạng nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT