Lộc Khả nhớ lại ba lô của mình chỉ còn một ít bánh nén khô vụn vặt cùng chưa đến nửa bình nước uống. Hiển nhiên, chỗ lương thực ít ỏi này hoàn toàn không đủ để một người cầm cự được năm ngày.
Như thế chẳng khác nào buộc họ phải đến nhà dân trong thôn để tìm kiếm đồ ăn!
Đây có lẽ là một cái bẫy chết người mà phó bản đã sắp đặt sẵn? Không, Lộc Khả nghĩ, chắc chắn còn có manh mối hoặc cơ hội thay thế mà họ chưa phát hiện ra. Vậy rốt cuộc họ đã bỏ sót điều gì?
Đúng lúc này, từ trong đám đông bỗng truyền đến một tiếng bụng kêu “ùng ục”.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Dư Nhất Chu ôm bụng, nở một nụ cười ngượng ngùng. Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, cơ thể cậu khựng lại có phần lúng túng.
Đối với đàn ông, nhu cầu về lương thực sẽ đến sớm hơn nên cũng sẽ mau chóng cảm thấy đói.
Lộc Khả đưa mắt nhìn Dư Nhất Chu ôm bụng rồi lại lướt qua chiếc áo khoác cậu đang mặc. Áo khoác leo núi không chỉ chắn gió, giữ ấm mà còn được thiết kế nhiều túi tiện dụng. Hôm qua họ chỉ kiểm qua các túi phía ngoài rồi cứ thế mà khoác luôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT