Mảnh sứ trắng toạc nứt rơi lả tả.
Một mảnh vụn xẹt qua cánh tay trái trắng trẻo của Lộc Khả, để lại một vệt máu mảnh như tơ bạc, mùi tanh nhè nhẹ lập tức lan ra trong không khí.
Lộc Khả vừa nhìn thấy bóng đen lao đến, lập tức nghiêng người né tránh, đồng thời xoay mặt sang hướng khác. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời trơ trơ nhìn Địch tiên sinh, ông vậy mà cắn thẳng vào bát cháo sứ đang cầm trên tay cô, răng nanh nhọn vừa mới mọc cắm phập xuống như mãnh thú vồ mồi.
Một nửa cái bát vỡ tan trong miệng ông, mảnh vỡ đâm rách niêm mạc, cắt toạc khoang miệng non mềm khiến máu tươi tràn ra từ khóe môi khô khốc.
Mảnh sứ trong tay Lộc Khả chỉ còn lại đúng một miếng, những mảnh còn lại hoặc nằm trong miệng Địch tiên sinh, hoặc đã rơi rụng xuống đất.
“Địch tiên sinh, ngài đói đến mức ấy rồi sao? Ngay cả bát cũng muốn cắn luôn?” Lộc Khả làm như ngơ ngác ngạc nhiên hỏi, rõ ràng biết ông định cắn mình nhưng cố ý giả vờ ngây ngô. Đôi mắt tròn nước mở to, đôi môi kiều nộn tái nhợt tạo thành hình tròn, giọng điệu không giấu nổi ý cười trêu ghẹo.
Thấy ánh mắt ông ta hung tợn trừng lại, cô lại thuận miệng bổ thêm một câu: “Còn miếng này nữa, ngài có muốn ăn nốt không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT