Vân Côn với ráng vẻ gián nuôi yếu ớt nhìn thấy Phán Quan đã rời đi, Y lập tức trật vật bò dậy, muốn chống người đứng lên nhưng bất chờ xuất hiện hai bàn chân đứng ở trước mặt. Y khó nhọc ngởng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai người mặt mèo cầm lệnh tiễn trong tay đang từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Y. Điều này khiến Y phải từ bỏ hy vọng cuối cùng. Y dìu siêu ngã người ra đất, cam chịu số phận, khóe mắt dưng dưng, có vẻ đầy đau buồn và hối hận. Văn khúc lên tiếng nói
giải trừ cấm chế trên người ta. Tuy nhiên, hai người mặt mèo đội chiếc nón với màn lụa đen rũ xuống không để ý tới ông ta, ông ta đành phải rõi đôi mắt trong mong nhìn về phía cự cồn bay đi. Chạy hay là không chạy? Nhìn thấy cự cồn bay tới, ba người dữ khánh quay mặt nhìn nhau. Khi nó đến gần hơn, bọn hắn nhìn thấy rõ người đứng ở trên lưng cồn vung vẩy bóng xanh tím quả thực không phải là vân cồn. Chính mắt bọn hắn nhìn thấy vân cồn bị chiếc đại ô bắt đi.
Đó là Phán quan à. Dữu Khánh lại hỏi một câu vô ích, không có ai trả lời. Hướng Lan huyên nói, bất kể như thế nào, trước tiên tránh đi rồi nói tiếp. Minh Tăng gật đầu, vừa mới kích hoạt quang điểu thì trật nghe giọng nói phiêu mỉu mông lung truyền đến, thám hoa lang. Lời này có ý gọi người dừng lại, có thể cảm nhận được, giọng nói này không có ác ý. Quang điểu hơi chút do dự, Minh Tăng quay đầu lại nhìn Dữu Khánh và Hướng Lan huyên, thấy hai người cũng do dự.
Chỉ một chút thời gian do dự đó, Cự Côn đã đến gần trước mặt bọn hắn, nó chậm rãi dừng lại. Mấy người ngửa đầu nhìn lên, thân thể Cự Côn thực sự quá khổng lồ, bọn hắn không nhìn thấy bóng phán quan đầu cả. Giọng nói vẳng vẳng như gần như xa lại vang lên, lên trên đi. HẢN LA GỘI THÁM HUA LÀNG ĐÌ LÊN, nhưng thám hoa lang hoàn toàn không còn tu vi, không thể lên được. Cuối cùng, Minh Tăng và Hướng Lan Huyên cùng nhau hộ tống Dữu Khánh đi lên.
bay đến đỉnh đầu cựu côn, nhìn thấy nữ nhân mặc hắc y đeo mặt nạ đứng đó, bọn hắn không dám dễ dàng tới gần, hướng lan huyền thử hỏi, người chính là Phán quan. Là ta. Phán quan khẽ gật đầu, không giữ giọng nói thần bí nữa, nói chuyện với giọng một người bình thường, ta có chuyện cần nói riêng với thám hoa lang. Đây là muốn hai người còn lại tránh đi. Dữu Khánh nghi hoặc, không biết giữa Phán quan và mình thì có chuyện gì để nói, mọi người không quen biết, cũng không có qua lại.
Mấu chốt là việc này thực sự khiến bọn hắn không yên tâm. Nhận thấy được sự lo lắng của bọn hắn, phán quan nói, cô Nô còn không thể chạy thoát, nếu ta đối phó các người, các người cho rằng mình có thể chạy thoát được sao. Lời này cho thấy cô ta không có ác ý. Dữu Khánh hơi chút do dự rồi nói, để ta đến nó. Hướng Lan Huyên vẫn còn hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng phất tay thì Pháp đưa Dữu Khánh bay đi, nâng Dữu Khánh nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt phán quan.
Còn Nàng và Minh Tăng thì điều khiển quang điều bay ra xa một chút rồi dừng lại, ở xa xa nhìn tới bên này. Không còn người khác, Dữu Khánh không có gì sợ hãi, Hắn có chút khó hiểu do hỏi, tiền bối có gì chỉ giáo. Phán quan không trả lời Hắn, mà trước tiên quan sát Hắn từ trên xuống dưới, sau đó có chút vui mừng gợt đầu nói, mọi chuyện đều đã qua rồi, ngươi làm rất tốt, không có khiến ta thất vọng. Có ý gì? Dữu Khánh chớp chớp mắt, mặt lại lộ ra vảy khó hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT