Động thái này của hai người khiến những người khác nghi hoặc, hoạt nhì không giống như là muốn giao đấu đến phần thắng bại. Mọi người rất nhanh liền nhận ra điểm dị thương, Văn Khúc cũng nhìn chầm chầm vào lòng bàn tay dơ da của Phán Quan, ở đó có cắm một cây châm màu xanh ngọc, đâm xuyên qua lòng bàn tay. Kha mật và lê hoa quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên, Phán Quan đã trúng bẫy của Vân Côn. Nhìn thấy thân thể Phán Quan cương cứng tại đó đồng thời cảm ứng được âm dương tán đã dừng vận chuyển vì bị ngọn doi chói buộc.
Cuối cùng Vân Côn cũng thở vào nhẹ nhõm. Y cười lạnh nói, người có thể cầm giữ trọng bảo âm dương tán của Minh Giới, thật đúng là khiến ta kinh hãi, ta thực sự không dám cứng chọi cứng. Có âm dương tán thì như thế nào, không phải cũng gục dưới tay ta. Ha ha ha ha. Ngọn dòi được kéo lại, sợi dòi đang quấn như một cuộn dây lập tức rút về. Nói đến điều đắc ý, Y ngửa mặt lên trời cười cực kỳ cuồng dã và sẵn khoái. Đúng vào lúc này.
cánh tay dơ lên của Phán Cử Động. Cô ta rút tay về nhìn cây châm xanh ngọc cắm trong lòng bàn tay. Lại là Lê Hoa cất lên tiếng hét kinh hãi, thượng tiên cẩn thận. Vân Côn đang ngửa mặt lên trời cười to sẵn khoái, nghe tiếng hét thì liếc nhìn sang, nét tươi cười trật cưng cưng trên mặt, miệng há hốc không cười nổi nữa, trong mắt đầy vảy khó tin. Phán quan rút cây châm cắm trong lòng bàn tay ra, thưởng thức cây châm hơi dính chút máu đỏ sẫm.
bàn tay bị thương chạm chạm vào chiếc vòng cổ đính hồng ngọc thả trước ngực. Giọng nói mờ ảo, cô nô, ngươi chẳng lẽ không biết định hồn châm là bảo vật mà minh giới biếu tặng ra ngoài sao. Ngụ ý là, ngươi lại dám dùng thứ này để đối phó ta ưu. Biểu cảm trên mặt vân cô nột nhiên trở nên cực kỳ quá dị, hay nói đúng hơn là không thể tin được. Theo y biết, định hồn châm cũng có tác dụng đối với người minh giới. Nếu không phải như vậy…
Y làm sao có thể sử dụng chiêu này để đối phó đối phương khi đã biết nàng ta là người Minh giới. Nhĩ đến đây, Y trật giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó, ngươi thậm chí còn chuẩn bị sẵn đồ vật để đối phó định hồn châm. Và còn có âm dương tán. Ngươi chính là nhằm vào ta. Phán quan không trả lời, chậm rãi thu định hồn châm trong tay lại. Ta trở về, ta lập tức trở về cự linh phủ. Vân Côn như đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nói xong liền đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Lóé lên bay đi, thủ hạ gì gì đó, và cả nương nương mới lập nên của mình, tất cả đều không quan tâm tới. Ngay cả cự côn cũng bị bỏ lại, y làm sao có thể quan tâm đến cái gì khác. Hành động đó khiến đám người Kha Mật sợ mất mật, bọn họ cũng lập tức chạy trốn, ra sức đuổi theo trong tuyệt vọng. Không ai dám đánh Văn Khúc bị thương, trực tiếp bị bỏ lại. Muộn rồi! Ẩm dương làm càn khôn, huu! giọng nói phán quan mơ hổ, ngón tay bấm.
ánh sáng mờ nhà tỏa ra trên đầu ngón tay, nàng ta phất tay chỉ về phía Vân Côn đang chạy trốn. Âm dương tán rơi trên mặt đất đột nhiên khép lại, biến thành một luồng sáng lóe lên bay vụt qua phía trên đầu đám người kha mật, khiến bọn họ rộn tóc gái. Đám người Dữu Khánh là từ hồ Phách Hải đến đây, không ngờ Vân Côn lại đột nhiên trở về theo đường cũ. Khiến bọn hắn giật mình hoảng sợ, bọn hắn ở cách quá xa, không biết chuyện gì đã xảy ra phía chỗ Vân Côn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT