Hồ Phách Hải, người qua lại trên các đường phố và ngõ hẻm đều rôn dập dừng lại, người trong các căn nhà và lầu các lũ lượt thò đầu ra. Tất cả đều nhìn về phía chân trời xa trên mặt biển, nhìn cảnh tượng gió nổi mây vàn đột nhiên xuất hiện kia. Một luồng sáng từ phía đó bay vọt qua bầu trời, dừng lại phía trên chi hải cáp, quang điều hiện ra. Bên trong có người, đó là cái gì vậy? Rất nhiều người ngửng đầu nhìn lên cũng nhìn thấy đám người trong quang điều, bọn họ chỉ trò hỏi hàn.
Dữu Khánh ở trong quang điều cất tiếng gọi to, đặc biệt nô nóng. Nhưng mà bây giờ hắn đã không phải là hắn lúc trước, hoàn toàn không còn tu vi, gọi đứt cổ họng cũng không gọi to được bao nhiêu, mục ngạo thiết cùng gọi theo cũng vô ích. Nam Chúc thì lẩm bẩm như niệm kinh, để cho Trùng Nhi nhìn thấy ta còn chân nữa, không biết nàng phải thương tâm đến thế nào. Ai? Trùng Nhi, ta cũng không muốn nha. May mà có A-Lang Đại Cô, bà ta thi pháp tạo ra âm thanh vang vọng rất to.
Tiểu Cầu Nhi, nhanh ra đây! Tiểu Cầu Nhi, còn ở đâu? Nhanh tới đây, nhanh ra đây!” Sau khi liên tục hét to, có bóng người lóe lên trên mái nhà chi hải các, đó chính là các chủ tương hải hòa. Cô ta nhìn đám người trong quang điều, kinh ngạc nói, lâm long đang ở bên tàu bên bờ biển. Hàng ngày nó đều ngóng trông các người trở về. Vốn là ở trên thuyền chờ đợi ngoài lối ra tiên phủ, nhưng ba vị bán tiên lại dọn dẹp khu vực đó.
đám người trùng nhi không có tư cách kháng cựu, cho nên đành phải trở về nơi này. Ở đây vừa mới nói xong, trên mái nhà lại xuất hiện một nam nhân tuấn tú, tay cầm chiết phiến nhìn rất tiêu sái, chậm rãi đi về phía tương hải hoa, đồng thời ngẩn đầu nhìn trăm chú quang điều giữa không trung. Khi nhìn thấy nhóm người dữ khánh bình yên trở về, trên khuôn mặt có phần hốc hác của gã hiện ra nét vui mừng. Đó chính là tiểu sư thúc. Nhìn thấy tiểu sư thúc, dữ khánh đang định nói to với gã.
Đột nhiên có một bóng người thoáng hiện trong không trung. Nhìn chằm chằm đám người Dữu Khánh, không phải ai khác, đó chính là Tường La Sách, lão ta nghe tin chạy đến. Nhìn thấy nhóm người đã ra khỏi tiên phủ, Tường La Sách rất kinh ngạc, nhưng ánh mắt rất nhanh liền khóa chặt lấy Alang Đại Cô. Sắc mặt đột nhiên biến đổi, bây giờ Alang Đại Cô dùng khuôn mặt thật của mình, lão ta làm sao có thể không nhận ra, lập tức quát lớn, diệp Alang. Nếu như này vậy mà còn sống.
Có thể nói lão ta trong nhái mắt liền có ý đồ sát nhân, lão ta biết rõ nếu nữ nhân này không chết, tất, nhân sẽ trả thù mình. Diệp A-Lang cũng chìm chầm chầm lão ta, cứu nhân diệt tộc, nhìn thấy liền đặc biệt đỏ mắt. Đúng lúc này, dưới đất vang lên tiếng kêu gọi, Đại cô, Đại cô. Mọi người cuối đầu nhìn xuống, nhìn thấy một bóng người đạp trên những nóc nhà tung người nhảy đến, mà sau còn có một đám hộ vệ đi theo, đó chính là trùng nhì.
Nàng nghe thấy tiếng Đại cô kêu gọi ẩm ĩ, đoán rằng mấy người Dữu Khánh đã trở về từ tiên phủ, nên nàng vội vàng từ bờ biển chạy về đây. Nàng phi thân lên đỉnh lầu, nhìn thấy những người trong quang điểu, liền mừng rỡ gọi to, công tử. Dữu Khánh vẫy tay với nàng và cũng vẫy tay về phía tiểu sư thúc, khẩn trương gọi to, nhanh lên đây, nhanh đi theo chúng ta. Trùng Nhi rất biết nghe lời, lập tức nhảy lên không trung, diệp A-Lang vươn tay bắt lấy, trực tiếp kéo nàng vào trong quang điểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play