Văn Nhược Vị tung sợi dây ra, cười vui vẻ để lộ hai lúng đồng tiền sinh sắn, câu cá nha, con chưa bao giờ được câu cá, hôm nay phải để cho mọi người nhìn thấy cái gì gọi là thiên phú. Là Vân Phinh nhớ mày, khóe mắt có chút ruôn dậy, rốt cuộc đã hiểu được cái gì gọi là rảnh rỗi đến phát trán. Bà ta nhìn bộ cần câu to lớn, đặc biệt là sợi dây thường to đùng kia, nhạt nhạt hỏi, con xác định, mình đang câu cá chứ không phải chói cá chứ.
Ánh mắt nhìn đồ đệ của bà ta rõ ràng như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ. Trung Nhược Thần nhắc tay lên ôm chán. Văn Nhược Vị biểu môi nói, Sư phụ, người lại kinh thường con rồi, on. Vừa nói đến đây, chờ thấy bên cạnh có bóng người lướt đến, quay đầu nhìn lại, Lý Đông Tân với phong thái ấn tượng hạ xuống trước mặt cô ta. Lúc này, ca trực của Lạc Vân Phinh cũng đã tới thời gian kết thúc, Lý Đông Tân đến đây thay ca. Nhìn thấy mấy thứ trong tay Văn Nhược Vị.
Y thoáng sửng sốt một chút, mặc dù kiến thức rộng rãi nhưng Y vẫn không hiểu ra sao, không nhịn được hỏi, người đang làm gì vậy. Hư! Van nhộc vị khinh thường quay đầu, không để ý tới. Cô ta cũng là người có lập trường, đối với người mà sư phụ không thích, cô ta tự nhiên cũng không khách khí. Cô ta cầm móc, vùng tay ra, cái móc và quả dưa vù vù đồng thời bay ra xa, rơi xuống biển rộng sóng biếc, chậm rãi chìm xuống.
Anh mắt mọi người lại chậm rãi chuyển từ Lý Đông Tân sang Văn Nhược Vị, phát hiện thấy nữ nhân này cầm xào bằng cả hai tay, tinh thần phấn chấn chuẩn bị sẵn sàng giật cần câu về. Lý Đông Tân đại khái đã nhận ra cô ta đang làm gì, y khẽ lắc đầu. Là vân phinh thì xoay người rời đi, người thay ca đã đến, còn ở lại đây làm gì, hú húng chi, bà ta cũng không muốn ở chung một chỗ với nam nhân này. Trung Nhược Thần nhanh chóng đuổi theo. Đi ra khỏi đình.
Nhìn thấy một đồ đệ khác vẫn còn đang coi chừng sợi dây thường, lạc phân phinh tức thỉ mắng to, con còn gây ra đó làm gì. Văn Nhược Vị quay đầu lại nhìn sư phụ rồi lại nhìn Lý Đông Tân, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta lập tức ửm một tiếng, nói, ở đây không dễ câu, ta tìm nơi khác để câu vậy. Đúng lúc cô ta vừa định nhắc xào lên, thu dây câu lại thì sợi dây thường đột nhiên bị kéo xuống, à! Tây bị kéo cam, Văn Nhược Vị lập tức mở to hai mắt.
Khẩn cấp nhức tay vùng xào ra sau, nhưng sợi dây quá dài. Vì vậy cô ta rút dần thân xào, túm lấy sợi dây thường, thả xào xuống nhanh chóng thu dây. Lý Đông Tân không hiểu, đã là như thế, còn cần xào làm gì? Chẳng mấy chốc, một con cá lớn nặng ít nhất mấy chục ký nhảy lên khỏi mặt biển, sau khi rơi xuống nó bắt đầu bơi loạn loanh quanh. Văn nhược vị hương phấn túm lấy sợi dây ngang qua ngang lại như một con cua, miệng con phối thêm âm thanh a a a.
Bất kể là Lạc Vân Phinh hay là Lý Đông Tân, lúc này đều sững sờ ở đó, vậy mà thực sự câu được ư. Ba người đều ngây người tại chỗ nhìn Văn Nhược Vị bắt cá. Chốc lát sau, một con cá to mập được Văn Nhược Vị kéo lên bờ, liên tục rãi đành đạch. Cô ta nhắc chân đạp lên, đè nó lại, hưng phấn hỏi mấy người, thế nào? Thế nào? Đây là lần đầu tiên ta câu cá đó nha. Sư phụ, sư phụ thấy thiên phú của con thế nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT