Một nhóm tu sĩ cùng nhau động thủ đương nhiên sẽ rất nhanh, chỉ chốc lá sau đã dọn dẹp đến khu vực lõi, nơi dễ cây dày đặc nhất. Sau khi thi pháp bóc ra một chút, một người của Tam Tiên bảo kêu lên kinh ngạc, có người, có người, nơi này có người. Tiếng kêu ngạc nhiên đó giống như là đã phát hiện ra điều gì đó rất phi thường. Mọi người nhanh chóng áp sát tới, văn khúc nhìn thoáng qua, kinh ngạc hết to, là mập mạp, là nam béo.
Nhưng Dữu Khánh và mục ngạo thiết nỗ lực nhón cao đầu ngón chân cũng không nhìn thấy được, bọn hắn rất xốt ruột, muốn nhìn rõ nhưng không dám nhìn, làm sao có thể nhận ra đó là lão thắt, còn sống hay sao? Hai người vừa lo lắng bất an vừa nuôi hy vọng. Hướng lan huyên ở trong đám người đột nhiên A một tiếng, quay đầu nhảy ra khỏi đám người, vẻ mặt mất tự nhiên, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy.
một người phủ áo ca sa được ôm ra ngoài đặt xuống. Mọi người thoáng nhìn liền nhận ra đó là Nam Trúc, cho dù mặt mũi vẫn còn bầm tím và xưng phù đến mức hoàn toàn thay đổi. Nhưng mọi người đã có mục tiêu cụ thể, thân hình mập mạp này không khó để đoán ra là ai. Nhường đường, nhường đường. Dữu Khánh và mục ngạo thiết nhanh chóng tách mọi người ra, chen vào, sau khi nhận ra đó đúng là Nam Trúc. Mỗi người đưa tay tới kiểm tra, phát hiện Nam Trúc hoàn toàn không có mạch đập.
Hai người tức thì lại thấy ngụi lạnh trong lòng. Đang ngồi sủng kiểm tra, Minh tăng trợt nhíu mày, bất ngờ nói ra, tim mạch còn có một tia sinh cơ, vẫn còn sống. Làm sao có thể? Mọi người kinh ngạc. Minh tăng lại điểm một ngón tay lên vị trí tim Nam Trúc, đầu ngón tay hơi phát ánh sáng của ông ta gõ nhịp nhàng lên đó. Dữu Khánh đang rất quan tâm, đột nhiên phát hiện ra thân thể Nam Trúc hình như thấp đi rất nhiều, hán chậm dãi mở áo cà sa che ở phần dưới.
Anh mắt chờ dung động kịch liệt, hắn nhìn thấy vị trí bắp đùi Nam Trúc đầm đìa máu thịt, không biết do nguyên nhân gì, một đôi chân gần như đã bị mất hết. Tràng mấy chốc, trong miệng mũi Nam Trúc có dòng nước da, gã cất lên tiếng giêng rất nhỏ. Thật sự còn sống. Những người khác đều đã biến thành thi thể, chỉ có Nam Trúc tiên sinh vẫn còn sống. Xen ra hắn đúng là phúc lớn mạng lớn. Người biết cái gì, đây gọi là bản lĩnh.
Lời bàn tán của mấy người này cũng nhắc nhở những người khác, đúng vậy, điều này rất kỳ lạ, vì sao những người khác đều chết, đều bị dễ cây hút thành xương mục, chỉ mình Nam Trúc còn sống. Dữu Khánh cũng đang âm thầm suy nghĩ về việc này, chẳng lẽ là ảnh hưởng của địa tuyền vẫn còn. Mục ngạo thiết đang sờ mặt Nam Trúc, với vẻ mặt đầy lo lắng, trợt nhận ra có điểm không đúng, y banh miệng Nam Trúc ra, kinh ngạc nói, trong miệng lão thất có thứ gì đó. Mọi người lập tức nhìn chăm chú vào đó.
Mục ngạo thiết thò ngón tay vào trong móc mấy lần nhưng móc ra không được. Minh tăng thuận tay giúp đỡ, trực tiếp thi pháp đẩy một quả kim trứng ra khỏi miệng Nam Trúc. Dữu Khánh và mục ngạo thiết đương nhiên rất quen thuộc với món bảo vật này. Khi nhìn thấy vật này, hai sư huynh để quả thực có chút giờ khóc giờ cười. Thật sự không biết phải nói gì với tên Nam béo này, lúc đó đã rơi vào tình cảnh như vậy mà vẫn còn nhớ đến bảo bối, trên người không còn chỗ nào để cất, gá lại có thể nhét vào trong miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT