Dữu Khánh ngồi sổn bên bờ liền lập tức đưa tay nắm lấy tay Nam Trúc kéo lại, mục ngạo thiết nhanh chóng chụp lấy một cánh tay khác của gã, hai người đồng thời thi pháp kiểm tra. Cuối cùng phát hiện Nam Trúc không có nói dối, tu vi quả thực đã mất, không còn cảm nhận được chút tu vi nào nữa, nhưng cơ thể hình như không hề có điều gì khác lạ. Hương Lan Huynh cũng vươn tay tới đẻ lên đầu gã rồi thi pháp kiểm tra, sau đó hỏi, đã biến thành người bình thường rồi chứ? Vừa nghe lời này, ba sư huynh địa ngẩn ra.
Nam Trúc chợt cắn rằng, vùng vẫy thoát khỏi sự lôi kéo của bọn hắn, rồi xoay người lại hướng cổ về phía bọn hắn, nói, cắt ra xem. Không đợi người khác có phản ứng, hướng Lan huyền đã rỗi đầu ngón tay tới làm dao, trực tiếp dạch một đường trên lớp da thịt sau cổ gã. Nàng thi pháp tách mở huyết nhục ra xem, xương cốt trắng bệch, phần kim cốt trước đó quả thực đã biến mất. Vì để chắc chắn, hướng Lan huyền lại dạch dài vết thương xuống đến cột sống lưng của Nam Trúc.
khiến Nam Trúc đau đớn kêu gạo ẩm ĩ, máu nhỏ xuống ao nước. Sương trắng lộ ra, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy phần sương kim sắc đâu nữa, hướng lan huyền thu tay lại, cất lời cảm thán, xem ra đây đúng là nhân tuyền rồi. Quả nhiên thần kỳ! Nam Trúc, trượt lại xuống nước, than thở, hướng đại hành tẩu, không cần ra tay tàn nhẫn như vậy nha. Dũ khánh trượt hô lên, lão thất, đừng nhúc nhích. À! Nam Trúc ngẩn người, quay lưng về phía hắn, hỏi.
Không ai đáp lời, Dữu Khánh chỉ vào vết thương vừa mới cắt ra trên lưng gã, nhìn thấy vết thương ngâm trong nước đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường. Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, vết thương dài cả thước đã biến mất, hoàn toàn lành lặn như thường. Mấy người quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc cũng cảm nhận được sự khắc thường, gã đưa tay ra sau sờ gái mình, không nhịn được bật thốt lên.
Nam béo, cơ thể có cảm thấy nơi nào không ổn không? Nam chúc quay người lại, xoay xoay cổ và hai tay, cẩn thận cảm nhận một lúc rồi nói, ngoại trừ không còn Tu Vi ra, cơ thể cảm thấy rất thoải mái, không thấy có gì không khỏe. Chỉ có lúc trước, khi Tu Vi bị hút đi thì có cảm giác đau đớn. Bây giờ tinh thần sảnh khoái, thân thể thoải mái. Hướng lan huyền thoáng im lặng, rồi đứng dậy nói với dữ khánh, ta đi ra ngoài trong trường, tự ngơi quyết định đi.
Rước lời liền xoay người rời đi. Dữu Khánh nhìn theo nàng rời đi, sau đó quay lại hỏi, Nam béo, sao định không có việc gì chứ? Nam trúc liếc mắt khinh bỉ, việc này, ta còn có thể lừa người hay sao? Nhĩ lại thấy cũng phải, xem ra truyền thuyết quả thực không sai, Dữu Khánh tức thì không do dự nữa, bọn Hắn đã tìm rất lâu rồi, bây giờ kết quả ở ngay trước mặt. Hắn rất kích động, lập tức cởi bỏ bội kiếm và mấy thứ khác đặt trên bờ.
Trực tiếp thỏ chân xuống nước rồi trượt người vào trong ao. Mục ngạo thiết cũng làm theo, ba sư huynh đệ cùng nhau ngâm mình trong nước. Sau khi tiếp tục ngâm thêm một lúc, Nam Trúc hỏi, vì sao ta chưa gẩy đi chứ? Phải ngâm bao lâu mới được? Theo suy nghĩ của Gã, mình phải gầy đi thì mới gọi là biến thành người bình thường. Dữu Khánh, ta làm sao biết được, chúng ta? Vừa nói đến đây, cổ hắn đột nhiên ngạy lại, mặt đỏ lên, muốn rãi rụa nhưng không thể nào động đậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play