Chính bản thân Nam Trúc cũng không biết mình đã có thể cử động, dù sao phản ứng đầu tiên của gã chính là vọt tới đưa tay đỡ lấy ông ta, kinh hô, tiền bối, ngại làm cái gì vậy. Lúc này, á, quay đầu sang hai bên rồi mới biết mình đã có thể cử động, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng. Văn khúc mặt đầy máu quay đầu nhìn gã chằm chằm, thở hồn hền, hung dữ hỏi, mập mạp, người đưa ta thành kiếm nát gì vậy. X Nam Trúc kinh nghi
Vấn đề do thành kiếm hay sao, Gã quyết đoán đáp, đó là bảo kiếm do sư phụ ta ban cho nhà. Văn khúc, bảo kiếm cái rắm, quá nhiều tạp chất. Sư phụ người đáng chết. Nam Trúc lẩm bẩm, sư trưởng ban thưởng, không dám chối từ, ông ấy đã chết rồi. Văn khúc trừng mắt lường Gã nói, người đổi một cây kiếm khác tốt hơn sẽ chết sao? Người thiếu chút tiền như vậy ư. Nam Trúc đương nhiên cũng biết kiếm của mình không phải tốt lắm, nhưng với Gã mà nói…
như vậy đã đủ dùng. Mấy sư huynh để bọn họ, có ai mà không cứ dùng như vậy, bây giờ sen ra đã gây ra sự cố, dường như đã khiến cho vị cao thủ vô song này bị tàn phế. Gã Chồ Xã nói, đó là vật mà sư phụ ban cho, là vấn đề tình cảm, không thể đo lường bằng tiền bạc. Văn Khúc không nói nên lời, ông ta lại phun ra một ngụ máu. Sau khi hơi lấy lại sức, ông ta nhìn hai cánh tay đầm đỉa máu tươi của mình rồi lại quay đầu nhìn về phía đối thủ.
cất lời lẩm bẩm, không hướng không kiếm, không hướng không kiếm, không hướng không kiếm. Đột nhiên có được tự do, Văn Côn lập tức nhìn quanh tựa như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, bất chợt nhận thấy có thứ gì đó nhầy nhụa dính trên mắt. Y dơ tay lên gạt đi, trên tay xuất hiện máu tươi đỏ sẫm, vết cắt trên chán và mũi vẫn còn đang chảy máu. Chảy một chút máu không có gì gây gớm, quan trọng là Y đã nhặt lại được mạng sống cho mình ngay tại thời khác chỉ mành treo chuông.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng dùng cả mình. Khi cơ khóa chặt Văn Khúc, tình trạng của ông ta khiến cho Y ngẩn người, Y lập tức ngửa mặt lên trời phá lên cười ha ha. Khuôn mặt đầy máu tươi hết lên điên cuồng, chỉ là một con ngựa, lại gượng ép làm kỳ lân, thực sự là đáng đời. Tự đi tìm chết. Chiếc xoay trong tay Y dung lên, tiếp tục vụt về phía mục tiêu. Một luồng ánh sáng lướt qua đỉnh núi, thuận thế mang Văn Khúc và Nam Chúc đi, đó chính là đám người Minh tăng điều khiển quang điều.
Lão cửu, lão thập ngũ, à, chư vị đều ở đây sao? Chúng ta là tới cứu các người. Nam chúc vui mừng lập tức sổ ra một tràng, còn chưa nói xong liền bị một tiếng nổ đinh đai nhức óc vàng lên ở phía sau các đất. Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ngọn núi vừa rồi đã bị hai khí tím xanh đã cho nổ tung, uy lực thật là kinh khủng. Nhanh hơn nữa đi! Dữu Khánh lo lắng thúc dục. Khung cảnh xung quanh tức thì bắt đầu trở nên mơ hồ.
Minh Tăng tiếp tục ra tăng tốc độ của quang điều. Vân Côn lại vung ròi lên lần nữa. Như lần này xem như Y đã biết được cái gì gọi là ngoài tầm tay với, tốc độ ngọn ròi của Y hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ đã tăng lên của thiên giực. A. Y ngửa mặt lên trời điên cuồng hết lớn, sau đó thu ròi lại. Vung vẩy ẩm ẩm vang vọng khắp trời như xét đánh, bản tọa muốn nhìn xem các người có thể chạy đi đâu. Kha mật leo ra khỏi khẽ đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play