Cái gì mà lấy đạo phá nó? Nam Trúc có chút mơ hổ, hoàn toàn không hiểu ông ta nói gì, văn khúc chỉ coi như đàn gẩy tai trâu. Chỉ thấy cú chém như gõ chuông, hư không phía sau hình như có một chiếc chuông hùng vĩ ẩn trong vô hình, âm thanh vang vọng hùng hồn và xa xưa. Cái quái gì vậy? Nam Trúc mở to mắt, nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm, gã lại nhìn thấy, những đống lửa màu đen bắn ra, như lần này lưỡi kiếm giống như chém vào sóng gợi.
Hư không giao động như sóng, nửa đoạn trước Thanh Kiếm đã không còn thấy nữa, nó đã chìm vào trong hư không. Không biết Thanh Kiếm chém chúng cái gì đó trong không chung, thế chém tới bị cản chờ, thế đi rõ ràng chậm lại. Hư không vừa rồi còn đang giao động như sóng gợi lúc này tựa như bị đóng băng lại, dường như có một lực lượng nào đó trong sâu xa đang đóng băng và chữa trị chỗ hư không bị tổn hại này. Nhưng văn khúc mở to mắt nhìn vẫn dốc sức chém xuống.
Nam Chúc tựa hồ nghe thấy tiếng gương băng tan vỡ, trên thực tế không có bất kỳ thanh âm nào cả. Đó chỉ là âm thanh hiện lên trong lòng khi Mắt nhìn thấy cảnh đó, Gã mở to đôi mắt ra nhìn, sau đó con mắt không thể nhúc nhích được nữa. Gã không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, hình ảnh không gian trước mắt vậy mà lại vỡ vụn da, xuất hiện rất nhiều, rất nhiều vết sạ nướt, trong nhái mắt liền lan tràn ra phương xa. Trong hình ảnh, ngoài văn khúc vùng kiếm da,
Tất cả mọi thứ còn lại tựa hồ đều bị đè ép lại, gã muốn nhúc nhích ngón tay cũng không thể làm được. Đó không phải là pháp lực bị kiềm chế, cũng không phải là bị đè ép về lực lượng, gã không xác định được lực lượng chấn áp kinh khủng đó là thứ gì. Gã nhìn thấy những hạt bụi bồng bình bay qua trước mắt dường như cũng bị đóng băng lại. Một ý nghĩ như tia chóp xuất hiện trong đầu gã, chiêu thứ 5, phong trần. Chiêu thứ 5 cũng là nguồn gốc tên gọi phong trần kiếm quyết, một kiếm phong trần.
trong lòng gã thầm kêu lên, đó là chiều thứ 5, không phải ông ta nói rằng không có luyện thành sao. Lão Gia Hỏa này vậy mà đã luyện thành chiều thứ 5, mẹ nó, không chịu nói sớm, hại lão tử sợ bóng sợ gió một chận. Chiều thứ 5 chỉ có một kiếm, cho nên gã rất mong chờ, mong chờ xem cảnh tượng lão Gia Hỏa này dùng một kiếm chảm tiên. Đang điều khiển quang điều chờ mọi người bay nhanh, Minh tăng đột nhiên sưởng sốt, khung cảnh bên ngoài quang điều dường như trở nên im lìm bất động.
Mọi người đều cho rằng mình gặp phải ảo giác, thế giới trước mắt họ giống như tàn vỡ da, chuyện quỳ quái gì vậy chứ? Đây không phải ảo giác thì là cái gì? Ai cũng muốn nhìn xem phản ứng của người khác, muốn hỏi người khác xem thế nào, nhưng chật kinh hoàng nhận ra rằng mình đã không thể cử động được. Ngay cả hấp cũng ngừng lại, phổi đã không thể hoạt động, trái tim cũng ngừng đập, nhưng không ai cảm thấy khó chịu sau khi tim, phổi đã ngừng hoạt động. Một áp lực đến từ nơi sâu xa
không phải là loại áp lực tác động lên mặt ngoài thân thể, mà là cảm giác mỗi một bộ phận nhỏ bé của cơ thể đều bị đè ép. Thứ còn có thể động có lẽ là linh hồn, tâm trí và tu vi pháp lực. Tâm trí có thể tự do nhưng không thể nào điều khiển cơ thể, tu vi pháp lực cũng có thể lưu chuyển tự do nhưng cũng không thể điều khiển nhục thân, hoặc nói cách khác là không thể điều khiển nhục thân để chống lại sự đè ép tuyệt đối có mặt khắp mọi nơi kia. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT