Được, được. Nam Chúc Vui Mừng đồng ý, nếu không phải gã bất tài, gã đã sớm đi tìm mấy người lão thập ngũ rồi. Với tình thế nghiêm trọng trước mắt, không có người sư huynh là gã tỏa chấn, gã thật sự không yên tâm cho hai vị sư đệ của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy xiên thịt nướng trên tay, gã lại nhanh chóng chỉ tới mớ thịt còn đang nướng trên lửa, ông có muốn ăn một chút trước khi lên đường hay không? Đã lâu rồi ông chưa ăn gì. Ánh mắt văn khúc rừng trên đống lửa.
Lại nhìn đám khói từ đống lửa bay lên trời, sau đó nhìn thấy không chỉ có một đống cho tàn, hiển nhiên đã làm chuyện như vậy nhiều lần. Mặc dù bình tĩnh, nhưng khóe miệng không nhịn được nhất lên, hỏi, những ngày qua, người hộ pháp cho lão phu bằng cách này hay sao? Thậm chí ông ta còn muốn cất lời chửi mẹ nó, vấn đề là không có việc gì xảy ra. Trong thời gian này vậy mà không hề có bất kỳ một tên lô la nào tới quấy dày, thật quá lạ, tên mập này có độc sao? Nói tới việc này,
Nam trúc có chút bối rối, đáp, không, sau khi ông luyện thành chiêu thứ tư, ta thực sự có chút đói bụng. Ai? Văn khúc thở dài, ngươi nhìn ngươi đi, chẳng trách ngươi lại mập ra rồi, ngươi mà không mập ra trời còn công bằng sao. Ông ta nhẹ nhàng đi đến, chọn một xiên nướng được hơn một chút, không ăn sẽ là lãng phí. Sau đó ông ta bắt đầu ăn. Nam trúc nhanh chóng nhảy đến hỗ trợ nướng tiếp phần còn lại. Ăn xong, hai người lên đường.
trên đường đi bắt mấy tù binh, tìm một tên đầu lĩnh tương đối có chút địa vị. Từ đó nghe được một ít tin tức về đám người Giữ Khánh, biết được vân Côn đang đích thân điều khiển Côn truy tìm tung tích mấy người Giữ Khánh. Đây là thông tin từ mấy ngày trước, không biết tình hình hiện tại thế nào. Nam Trúc Tức thì có chút nô nóng, Văn Khúc cũng từ bỏ việc bay ở trên cao, bắt đầu công khai bay ở tầng trời thấp, gặp phải kẻ sông tới liến bắt lấy cha hỏi, vừa đi, vừa tìm hiểu thông tin.
Cự Côn với thân thể khổng lồ không ngừng ngào ru trên bầu trời. Rất nhiều phi sĩ tư cước xa đi nhờ tắm mình trong gió vu vù, có vẻ rảnh đến chán, thỉnh thoảng chúng lại dang cánh vỗ mấy cái. Người hay cự nhân được trở đi thì tương đối an phận, tất cả đều ngồi khoanh chân đả toạ, trải qua mấy ngày đả toạ điều tức và dùng thuốc, sắc mặt kha mật trông đã khôi phục lại. Người chịu khó nhất lại chính là Vân Côn đứng ở đầu Cự Côn, y một mực nhìn chằm chằm phía trước, một tay cầm doi.
một tay thỉnh thoảng bấm quyết búng ra. Kỳ thực y có chút nghi hoặc, khoảng thời gian vừa rồi gần như đã đi vòng quanh cựu linh phủ mấy vòng, cựu côn đi đến đâu, trong vòng trăm dặm đều nằm trong phạm vi cảm ứng. Có thể tưởng tượng được phạm vi đã tra xét mấy ngày nay rộng như thế nào, nhưng đến nay vẫn không hề có phản ứng, chuyện gì đang xảy ra chứ. Lẽ nào thủ đoạn dự phòng của mình đã bị hóa giải hay sao? Y cảm thấy hẳn là không phải, mình chưa có kích phát thủ. Đoạn dự phòng
Chắc là không dễ dàng bị phát hiện như vậy. Ngay khi Y lại bấm ngón tay thì Pháp bắn ra chỉ quyết thì đám người trên cựu côn chật bị chấn động một cái, bởi vì cựu côn đột nhiên thay đổi hướng bay. Mọi người dồn dập quay nhìn về phía vị thượng tiên đứng ở đầu cựu côn, nhưng không thấy thượng tiên có động tác gì. Mà văn côn thì nhướng mày, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt hơi có vẻ dữ tợn. Y biết rõ, cựu côn đột nhiên thay đổi hướng bay không phải do Y điều khiển.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT