Trong khoảnh khắc đó, trong lòng La Nhung trào dâng xúc động, muốn mở miệng xin phép ông chủ.
Thư Bạch Thu nói như vậy chắc chắn là bởi trước kia, khi cậu bị thương, có người đã cố tình chà đạp lên vết thương của cậu.
Nhưng trong tầm nhìn mơ hồ của Thư Bạch Thu, gương mặt tuấn tú của Phó Tư Ngạn không hề có lấy một gợn sóng cảm xúc.
Chiếc kính gọng mảnh hắn đang đeo dường như có độ rất thấp, mắt kính trong suốt mỏng manh, lại như dựng lên một lớp rào chắn vô hình, tách hắn khỏi người đối diện.
“Tôi có thể không chạm vào chân của em.”
Giọng hắn trầm thấp, ngữ điệu bình thản, không mang theo chút mềm mỏng hay ý trấn an nào. Nó giống hệt như con người Phó Tư Ngạn, đôi khi còn khiến người ta cảm thấy hắn mạnh mẽ, thẳng thắn hơn cả La Nhung - người có vẻ ngoài cao lớn lạnh lùng.
“Em nói xem chân bắt đầu đau từ khi nào, là đau liên tục không dứt hay chỉ đau khi vận động? Nói rõ ràng, tôi sẽ buông tay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play