Tác giả: Phù Mộng
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Tiên hiệp, Tu chân, Xuyên việt, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, HE.
Mong được donate, hỗ trợ ngân khố cho team editor, xin cảm ơn
SACOMBANK: 050145663013
-Văn Áng-
Tần Oanh Nhiên, con gái độc của một thầy đồ nghèo, vẫn luôn đinh ninh cuộc đời mình sẽ êm đềm như nước chảy mây trôi. Nàng yên phận gả cho một thư sinh hiền lành, nhu nhã. Chàng thư sinh ấy cưng chiều nàng hết mực, nàng muốn gì chàng cũng chiều. Dù cuộc sống chẳng dư dả gì, thi thoảng vợ chồng cũng có chút giận hờn vặt, nhưng nhìn chung thì mọi thứ vẫn bình an, giản dị.
Oanh Nhiên tin chắc ngày tháng cứ thế mà lặng lẽ trôi đi...
Cho đến một buổi chiều định mệnh, sự yên bình đó bỗng chốc vỡ tan. Một đám người mặt mày hung tợn bỗng dưng kéo đến tận cửa, gào thét như muốn xé nát trời đất: "Mau giao ra Từ Ly Lăng, cái tên ma đầu loạn thế kia!"
Oanh Nhiên sợ hãi nép mình vào góc khuất, tim đập thình thịch nhìn bọn chúng xông thẳng vào sân. Chúng nó càn quấy đến độ cả lũ gà phu quân nàng cưng như trứng cũng không tha. Nàng nín thở, không dám ho he một tiếng.
Rồi một cảnh tượng kinh hoàng đến mức Oanh Nhiên cả đời cũng không quên nổi. Phu quân nàng, cái người thư sinh văn nhã thường ngày ấy, đột nhiên xuất hiện. Chỉ một nhát đao vung lên nhẹ bẫng, toàn bộ kẻ địch đã đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc khắp sân.
Ngày hôm ấy, máu tươi nhuộm đỏ cả khoảng sân nhỏ mà nàng yêu thích nhất, nơi nàng vẫn hay ngồi tắm nắng. Từng cái đầu người ghê rợn nằm la liệt dưới đất. Nàng nghe thấy phu quân mình, người chồng vẫn luôn hiền hậu, nhẹ nhàng đó, khẽ cười nhạt một tiếng, buông một câu lạnh lẽo: "Thật phiền phức."
Oanh Nhiên sợ đến mức hồn vía lên mây. Nàng chạy trốn lên núi, cố gắng trấn tĩnh bản thân cả một ngày trời, mãi đến tận đêm khuya mới dám lén lút về nhà.
Thế nhưng, phu quân nàng đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn nóng sốt. Thấy giày và vạt váy nàng lấm lem bùn đất, chàng nhẹ nhàng bế nàng đặt lên ghế, rồi tỉ mỉ tự tay lấy giày dép sạch sẽ để nàng thay.
Vẫn với vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng như mọi khi, chàng hỏi nàng đã đi đâu, sao lại về muộn thế. Oanh Nhiên nghe tiếng lũ gà mới trong sân gáy vang, nhìn phu quân cúi đầu cẩn thận thay giày cho mình, bỗng dưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu:
"Thôi được, ngày tháng có lẽ vẫn cứ tiếp tục trôi qua."
Rốt cuộc, mẹ nàng đã dạy: sống với chồng, đôi khi phải biết nhắm một mắt mở một mắt.
Cá mặn phàm nhân thiếu nữ x Thật Diệt thế đại ma đầu