Nam nhân trước khi ra cửa chỉ mặc một bộ quần áo nhẹ tênh, thân hình cao lớn thon dài ẩn sau lớp vải mỏng, lông mày tuấn tú, mắt sâu. Lúc này đứng dưới ánh sáng ngược, phía sau phủ một lớp bóng mờ, mơ hồ toát lên vẻ thành thục trầm ổn có thể tự mình chống đỡ một phương.
Khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng, muốn dựa dẫm vào hắn.
“Khi nào đi?”
“Ngay bây giờ. Xuất phát bây giờ, buổi trưa là tới nơi.”
Tuyết Úc đợi cho cơn đau âm ỉ trong người dịu đi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn về cổ trạch một chuyến trước, lấy ít đồ.”
Tống Nạo Tuân vốn không muốn trì hoãn, nhưng nghĩ đến việc bệnh viện có thể yêu cầu giấy tờ gì đó, hơi chau mày, “Ừm” một tiếng.
Trên người Tuyết Úc bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân nhanh chóng mềm nhũn, vẫn ướt ngọt đến tận tim gan. Cậu đưa tay vẽ vẽ lòng bàn tay nam nhân, khẽ nhéo quần áo kéo người kia lại gần thêm một chút, ngẩng đầu lên, giọng mềm mại cầu xin: “Cõng em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play