Lão tú tài vội vàng thu nắm hạt dưa vào tay áo, nhanh chân bước tới chỗ hai người. Lão không vội nói chuyện với quan môn đệ tử mà quay sang Ninh Diêu, cười nói: "Ninh nha đầu, ở trên kia có kẻ không chịu ngồi yên, con hãy rộng lòng bỏ qua. Ngày nào đó nếu thật sự thấy ấm ức, bất kể đúng sai, tuyệt đối đừng cho rằng mình không có lý, hay hồ nghi bản thân chuyện bé xé ra to. Đừng nghĩ nhiều, cứ thoải mái đến tìm ta tố cáo. Ta đây, làm tiên sinh của Trần Bình An, chắc chắn giúp con mắng nó, tuyệt không thiên vị tiểu tử này!"
Có lẽ trên đời này chỉ có Ninh Diêu và Trần Bình An cãi nhau, lão nhân mới không bênh vực học trò của mình.
Chuyện nhân gian, kỳ thực có tốt có xấu, thường thường chỉ thiếu một hai câu mà tốt xấu đảo lộn.
Khi nóng giận, lại thêm đôi lời nói nặng, nói mát không đáng có. Như ngày thường, lại thiếu đi đôi lời an ủi, lời vô thưởng vô phạt.
Bởi vì càng là người thân cận, càng dễ cho rằng đối phương làm gì cũng là lẽ đương nhiên, đều cảm thấy mọi chuyện không cần nói ra.
Kết quả, càng cho rằng đối phương cái gì cũng hiểu, thường thường chính là lúc đối phương chẳng hiểu gì cả.
Ninh Diêu mỉm cười gật đầu: "Vâng, chuyện tố cáo, con sẽ học hỏi người nào đó một chút."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT