Giữa non xanh nước biếc trùng phùng, hai bên chẳng còn là thiếu niên cùng cô bé thuở nào. Nghe Lý Bảo Bình lớn tiếng chào, Trần Bình An cười gật đầu, trêu ghẹo:
"Uống rượu rồi ư? Chẳng cần giấu, Tiểu sư thúc đây cũng là bợm nhậu."
Lý Bảo Bình cười tươi rói: "Gái lỡ thì thôi!"
Trần Bình An dở khóc dở cười.
Thường thì, Lý Bảo Bình sẽ phải nói một câu, rằng đã là người lớn, có thể uống rượu. Đến giờ phút này, Trần Bình An mới nhớ ra Lý Bảo Bình, Lý Hòe bọn họ tuổi tác chẳng còn nhỏ. Thế nhưng chẳng có cách nào, trong lòng lúc nào cũng thích coi bọn họ như trẻ con. Kỳ thật theo tập tục quê nhà, những người năm đó đi xa kia, đáng lẽ sớm đã yên bề gia thất, không chừng con cái của từng người, đều đã đến tuổi học làm gốm.
Hôm nay Lý Bảo Bình, chỉ cần hơi ngẩng đầu, là đã có thể trông thấy Tiểu sư thúc, nàng mở to hai mắt, nói:
"May quá, Tiểu sư thúc so với trong tưởng tượng của ta giống nhau như đúc, cho nên vừa rồi coi như Tiểu sư thúc không lên tiếng, ta cũng sẽ liếc mắt nhận ra ngay!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT