Khoảng một nén nhang sau, Trần Bình An thúc ngựa xuống gò núi. Sắc mặt vốn đã không dễ coi lắm, lúc này lại biến thành mặt như giấy vàng, ngồi trên lưng ngựa lảo đảo muốn ngã. Giống như vừa trải qua một trận kiếp nạn sinh tử, thân thể yếu đuối gần như dầu hết đèn tắt.
Tăng Dịch và Mã Đốc Nghi sau khi qua cửa đã dừng lại chờ đợi, thấy vậy liền sợ đến hãi hùng, không dám thở mạnh.
Lúc trước gần như trong ngoài quan ải, đều nhìn thấy nơi Trần Bình An biến mất có ánh kiếm bừng lên.
Trần Bình An khoát tay nói:
- Không sao, đã giải quyết rồi. Chuyến này trở về, trên đường sẽ không có chuyện gì nữa. Chúng ta tiếp tục lên đường, vẫn theo quy tắc cũ, đến lúc đó các ngươi sẽ không cùng ta trở về hồ Thư Giản.
Bên phía gò núi, lão tu sĩ Nguyên Anh đã sớm triệt tiêu thần thông pháp thuật che mắt. Đó lại là một vị phu nhân trung niên tư sắc bình thường, nơi ấn đường chậm rãi rỉ ra một giọt máu tươi, bị bà ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi. Có điều rơi vào trong mắt bất kỳ tu sĩ năm cảnh giới trung nào, quan sát dấu vết kia một chút, đều sẽ cảm thấy vô cùng chói mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT