Người đời thường nói, trong số con cái, kẻ được cha mẹ thiên vị nhất thường lại là kẻ bạc bẽo—lời này quả không sai, như trường hợp của Cố Linh là một ví dụ điển hình. Ngược lại, người bị bỏ mặc khi trưởng thành lại thường là người hiếu thuận nhất. Cố phụ tin chắc Cố Mạch cũng sẽ như vậy.
Ông tin rằng, chỉ cần bậc làm cha mẹ chịu xuống nước, đứa con gái này nhất định sẽ không bỏ mặc họ. Chỉ cần có sự ủng hộ của con gái, ông sẽ sớm có thể đông sơn tái khởi.
Nhìn thấy Cố phụ mặt mày hồng hào, rạng rỡ, Cố phu nhân khẽ nhếch môi: “Nhưng Mạch Mạch đã không nhận chúng ta rồi…”
Cố phụ không muốn đi, lại bắt bà đi, dựa vào cái gì chứ?
Cố phụ gằn giọng: “Chúng ta là cha mẹ nó, sinh ra nó, nuôi dưỡng nó, không phải nó nói không nhận là có thể không nhận đâu!”
Cố Linh cũng hùa theo: “Đúng đó mẹ, chúng ta đều là người thân của chị ấy. Hiện tại chúng ta phải chịu khổ sở, bị bọn cho vay nặng lãi ép trả nợ, trong khi chị ấy có tiền để quyên góp cho các tổ chức từ thiện mà lại không thèm quan tâm đến cha mẹ mình. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không tốt chút nào cho chị ấy đâu. Mẹ đi tìm chị ấy cũng là vì tốt cho chị ấy đó…”
Ánh mắt Cố phụ chợt dừng lại trên người Cố Linh. Đến nước này rồi, con gái ông sao vẫn còn tự cho là đúng như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT