Lục Yên cố gắng trấn định lý trí, định lên tiếng giải thích với bộ xương trắng, nhưng vừa hé miệng ra chỉ toàn là bong bóng nước, hoàn toàn không thể nói chuyện dưới đáy biển.
Bộ xương trắng nhìn loạt bong bóng cô phun ra, lập tức hiểu ra: “Ngươi là người sống.”
Lục Yên điên cuồng gật đầu, khoa tay múa chân biểu thị rằng mình chỉ là đi nhầm vào đây.
Bộ xương trắng nhìn ra được ý cô muốn nói, nhưng lại đáp lại bằng một tiếng cười lạnh đầy mỉa mai: “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à? Vào nhầm có thể vào nhầm nhiều lần như vậy sao? Vào nhầm mà có thể dọn sạch hết toàn bộ bảo vật của chúng ta?”
Câu cuối cùng, âm lượng của hắn tăng vọt hẳn hai mức, đủ để thấy hắn đang vô cùng phẫn nộ — mà điểm bùng nổ chính là chuyện cô “hốt sạch đồ”.
Lần này, Lục Yên cũng không đến mức quá chột dạ. Tham gia trò chơi lâu rồi, cảm giác tội lỗi của cô càng ngày càng ít đi. Không phải vì cô chai sạn hay bắt đầu tự tin hơn, mà là bởi vì… cô đã vứt bỏ luôn cả đạo đức.
Không có đạo đức, thì cũng không thể bị đạo đức ràng buộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play