Khương Chấn Hoa mặt trầm xuống, nhìn Tôn Hiểu Nguyệt: “Một người sống sờ sờ đứng ngay trước mặt, cô đang nói linh tinh gì thế? Được rồi, các người cũng đã thấy rồi, có thể về đi.”
Tôn Hiểu Nguyệt run rẩy đến mức răng va vào nhau: “Không… không thể nào, sao có thể như vậy? Chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?”
Khương Chấn Hoa quát lên giận dữ: “Câm miệng! Chết cái gì mà chết? Người ta vẫn đang khỏe mạnh đây này!”
Tống Vãn Anh vội vàng can ngăn: “Được rồi, được rồi, Tây Dã trở về là chuyện vui, ông đừng nổi nóng nữa. Tri Tri, Tây Dã, mau bế hai đứa nhỏ lại đây ngồi đi…”
Khương Tri Tri nể mặt Khương Chấn Hoa nên không bế con quay lưng rời đi. Hơn nữa, cô cũng muốn xem rốt cuộc Tôn Hiểu Nguyệt và Tưởng Đông Hoa có chuyện gì.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Tây Dã một cái rồi nói: “Ngồi đi.”
Hai người bế con ngồi xuống sofa. Tôn Hiểu Nguyệt và Tưởng Đông Hoa vốn đang ngồi trên ghế đơn và ghế đẩu, lúc này cũng mang đầy tâm sự mà ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play