Lúc ấy, khi trở lại trường, mấy chị em thân thiết trong ký túc còn tổ chức tiệc mừng cô sống sót sau vụ tai nạn kinh hoàng.
Chu Lệ Na như chợt nhớ ra điều gì đó, nổi cả da gà trên cánh tay:
“Ban đầu tôi cứ tưởng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nghĩ rằng đã vượt qua rồi thì thôi. Rất nhiều người trong đời cũng từng gặp phải những sự việc nguy hiểm đến tính mạng đúng không?”
Chúc Ương chẳng có chút kiên nhẫn nào để nghe cô ta cảm thán về sự vô thường của sinh mệnh, hừ lạnh một tiếng:
“Tôi không có thời gian nghe cô lải nhải chuyện sinh tử triết lý đâu. Tôi còn đúng sáu ngày sống sót, từng phút từng giây đều quý giá, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Chu Lệ Na vội vàng nói tiếp:
“Tuần học thứ năm, tôi đột nhiên nhận được cái đĩa CD đó. Lúc ấy giống như bị thôi miên vậy, mơ mơ màng màng mà bật lên xem.
Nhưng sau khi xem xong, tôi không chỉ nhận được cuộc gọi đếm ngược đến cái chết, mà còn nghe thấy một giọng nói, hay nói đúng hơn là một đoạn ý thức nào đó trực tiếp vang lên trong đầu.
Nó nói tôi vốn dĩ đáng ra đã phải chết trong vụ tai nạn xe đó, chỉ là do Diêm Vương tính nhầm nên tôi mới may mắn thoát nạn một mạng.
Nhưng vì mạng tôi không còn thuộc về tôi nữa, nên phải tham gia một ‘trò chơi’. Chỉ khi sống sót qua nó, mạng đó mới thật sự được trao trả lại cho tôi.”
“Lúc đó tôi sợ đến mức không dám nghĩ lại… Nhưng cái video giết người kia, rất có thể chính là một phần của trò chơi đó.”
Nghe đến đây, Chúc Ương liền thuận tay ném luôn một miếng vỏ quýt thẳng vào mặt cô ta, chẳng chút nương tình:
“Nói cách khác, cô vốn dĩ là người ‘đáng chết’, nhưng lại không tự mình gánh mà còn kéo người khác xuống làm kẻ chết thay? Con nữ quỷ xấu hoắc đó vốn dĩ là nhắm vào cô!”
“Theo như cách cô nói, tôi thì đâu có bị Diêm Vương tính sai? Tôi không có tránh được cái chết nhờ sai sót nào hết. Mạng tôi vốn dĩ là của tôi, không có lý do gì để bị lôi vào cái trò chơi sinh tử dở hơi đó.”
“Nếu đã gọi là trò chơi, vậy thì phải có quy tắc chứ? Con quỷ xấu hoắc đó làm sao có quyền tự ý đổi mục tiêu?”
Cô khịt mũi khinh thường, hoàn toàn không để tâm việc con quỷ kia có thể đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối:
“Nhìn cái bộ dạng tang tóc của nó, cả đời chắc cũng không trèo lên nổi tường, chết rồi cũng chỉ là thứ vô danh tiểu tốt, làm quỷ mà còn phải đi sai vặt. Loại như thế mà cũng đòi có quyền hạn à?”
Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na nghe Chúc Ương một hơi xổ ra toàn những lời mắng mỏ: nào là “xấu hoắc”, “tiểu lâu la”, “bùn lầy”, “ngu ngốc”, “vật hy sinh” dùng từ đa dạng đến mức khiến cả hai dù đã được tạm “rửa sạch” lời nguyền cũng không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía trước sự táo gan của cô.
Chưa từng thấy ai bị ma quỷ bám theo mà vẫn còn kiêu ngạo, ngang ngược như vậy.
Chu Lệ Na cũng không rõ nữ quỷ kia có thể tự tiện đổi mục tiêu hay không, mà thật ra cô cũng chẳng muốn biết. Cô chỉ mong mọi chuyện kết thúc ở đây là tốt lắm rồi.
Càng nghĩ càng thấy bất an, cô vội vàng muốn tách biệt rõ ràng với Chúc Ương, hấp tấp tuôn ra hết phần thông tin còn sót lại:
“Còn nữa, cái này tôi cũng không chắc lắm, có lẽ phải tự mình trải nghiệm. Nhưng mà tôi nói sơ về tình trạng mấy ngày nay của tôi nhé.”
Chúc Ương nghe xong, trong lòng thầm tổng hợp, bắt đầu lờ mờ nắm được quy luật xuất hiện và hành động của nữ quỷ.
Tóm lại là thời hạn kéo dài bảy ngày. Ban đầu nữ quỷ còn rất yếu, ảnh hưởng đến thực tại cũng thấp. Càng về cuối thời gian, sức mạnh càng tăng lên rõ rệt.
Theo lời Chu Lệ Na kể, hai ngày đầu chỉ cảm thấy âm khí lạnh lẽo, người mệt mỏi không yên, thi thoảng trong lúc lơ đễnh hoặc mất cảnh giác sẽ bị dọa thót tim.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, nữ quỷ có thể xâm nhập vào giấc mơ, khiến người ta không dám ngủ.
Chu Lệ Na chính là sau khi bị nữ quỷ quấy phá trong mộng, hôm sau tinh thần rối loạn, không kiểm soát được mà vẽ ra bức tranh quỷ dị kia trong phòng mỹ thuật. Cô suýt nữa bị chính bức tranh mình vẽ dọa cho phát khóc.
Sau đó liền trốn về nhà. Ban đầu còn dám gọi đồ ăn giao tận nơi, kết quả là khi shipper gõ cửa, cô nhìn qua mắt mèo thì thấy gương mặt của người giao đồ đã biến thành gương mặt của nữ quỷ, đang cười toe toét nhìn cô chằm chằm.
Cô hoảng loạn đến hồn vía lên mây, không dám đặt đồ ăn nữa, chỉ dám trông vào mấy thứ tích trữ trong tủ lạnh để sống qua ngày.
Đến ngày thứ sáu, khi mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy quả dưa hấu bên trong đã biến thành đầu lâu của nữ quỷ. Tóc đen rũ rượi còn dính sương lạnh, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, đối diện thẳng với cô.
Nghe đến đây, Chúc Ương đang cắn một miếng dưa hấu. Lúc đầu còn cảm thấy ngọt, giờ thì lập tức thấy buồn nôn, vội buông miếng dưa ra.
Cô uống một ngụm nước cho đỡ lợm giọng, rồi hắng giọng hỏi:
“Vậy chỉ đến mức đó thôi à? Nó không thực sự làm gì cô à?”
Chu Lệ Na cảm thấy như thế đã quá kinh khủng rồi còn gì, nhưng vẫn lí nhí trả lời:
“Cái đó… đúng là chưa làm gì thật, chỉ là… chỉ là nó cười với tôi trong tủ lạnh thôi.”
Chúc Ương nghe xong, bỗng trở nên trầm mặc, như đang suy tính điều gì.
Chu Lệ Na dè dặt hỏi:
“Tôi đã nói hết rồi… cô xem xem…”
Chúc Ương nhìn cô ta hồi lâu khiến Chu Lệ Na trong lòng run rẩy, cứ ngỡ cô sắp bày thêm trò gì dọa người nữa. Nhưng không ngờ, đối phương chỉ nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh tháo dây trói.
Lúc này, bên phía ba của Chúc Ương cũng đã chuyển tiền và gửi số điện thoại như cô yêu cầu. Cô đứng dậy, dặn Tạ Tiểu Manh đừng quên thu dọn hết “dụng cụ gây án”, rồi một mình rời khỏi.
Tạ Tiểu Manh bỗng gọi giật lại:
“Này, Chúc Ương, cậu yên tâm. Chuyện này tôi sẽ không kể ra đâu.”
Chu Lệ Na cũng vội gật đầu phụ họa:
“Tôi cũng sẽ không nói đâu, sẽ không để ai chê cười cậu.”
Chúc Ương quay đầu lại, cười như có như không:
“Vậy thì càng không cần giấu. Cứ lan truyền rộng rãi chuyện này đi, càng nhiều người biết càng tốt. Nếu trong hai ngày tới, đề tài hot trong trường không phải chuyện này, tôi sẽ hỏi tội hai người đầu tiên.”
Hai cô gái nhìn nhau đầy khó hiểu, không biết Chúc Ương thật sự đang muốn đối phó với lời nguyền, hay đơn giản chỉ là muốn bảo vệ ngôi vị ‘nóng nhất bảng thảo luận’.
Sau khi Chúc Ương rời đi, Tạ Tiểu Manh cũng thu dọn hết dây thừng trên sàn. Chu Lệ Na định giúp nhưng bị cô liếc cho một cái:
“Mấy thứ này tôi phải mang đi, kẻo để ở chỗ cô rồi sau lưng lại bị cô chơi xỏ.”
Chu Lệ Na ngượng ngùng:
“Tôi đâu cố ý nhắm vào cậu, chẳng qua lúc đó cậu xui xẻo ở chung với Chúc Ương thôi mà…”
Tạ Tiểu Manh dừng tay, quay đầu lại nhìn cô thật sâu:
“Chúc Ương tuy tính cách khó chịu, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi thà cô chết chứ không phải cô ấy. Ít ra, gặp chuyện cô ấy còn đáng để tin tưởng. Còn cô thì sao?”
Câu nói khiến sắc mặt Chu Lệ Na méo mó vì tức giận, hai người chia tay trong không khí căng thẳng.
Bên phía Chúc Ương, sau khi lấy được số điện thoại, cô lập tức liên hệ với vị “đại sư”. May mắn là đối phương dạo này không bận lắm.
Dưới sự hào phóng và khí thế của Chúc Ương, vị đại sư đồng ý ngày mai sẽ tới.
Hai ngày đầu, sức ảnh hưởng của nữ quỷ còn yếu, nên khi Chúc Ương về đến nhà, ngoài cảm giác âm u bám riết lấy không rời, cô cũng không bị ảo ảnh nào khác tấn công. Có lẽ là vì trong lòng cô đã nắm được quy luật rồi nên cũng bớt căng thẳng.
Chỉ là, không biết bằng cách nào, Chúc Vị Tân, em trai cô lại nghe phong thanh được chuyện chị gái đang tiếp tục lừa tiền, liền tò mò gọi điện hỏi.
Chúc Ương nghe xong liền không kiên nhẫn đáp:
“Em quản cái quái gì? Có mỗi chuyện của chị mà em lắm lời thế. À, chị nhớ rõ em còn tích tiền mừng tuổi nhiều lắm đúng không? Chuyển hết qua cho chị đi, chị nghi chừng chừng này tiền vẫn còn chưa đủ.”