Chúc Ương một mình đến thành phố khác học đại học. Nhà có điều kiện, lại thêm từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói, ba mẹ dứt khoát mua cho cô một căn biệt thự gần trường để ở, đỡ phải chịu cảnh ký túc xá chật chội, vừa giúp cô “chuyên tâm học hành”, vừa tránh khỏi những rắc rối không cần thiết với bạn cùng phòng.

Còn việc học hành có thật sự chuyên tâm hay không thì… khó mà nói chắc. Nhưng điều kiện sống một mình, lại xa sự quản thúc của gia đình, thì quả thật quá thuận tiện để ăn chơi. Chỗ của Chúc Ương thường xuyên đèn sáng thâu đêm, tiệc tùng liên miên, nhạc bật lớn đến mức hàng xóm xung quanh đều bức xúc. Họ đã không ít lần sang tận nhà khiếu nại, thậm chí có lần gọi luôn cả cảnh sát đến thế mà cô vẫn chứng nào tật nấy.

Vài ngày nữa là đến sinh nhật Chúc Ương. Với tính cách ưa sĩ diện và thích phô trương, cô nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn cho bằng được. Gần đây, cô đã bắt đầu chuẩn bị không khí từ sớm, thỉnh thoảng gọi vài người bạn thân đến giúp một tay, cùng nhau bàn bạc, góp ý các chi tiết tổ chức.

Hôm nay, Chúc Ương kéo “plastic bạn thân” Tạ Tiểu Manh đến hỗ trợ.

Đương nhiên, gọi là “bạn thân” thì hơi khiêm tốn, bởi trong mắt người ngoài, nhóm bạn gái vây quanh Chúc Ương chẳng khác gì một “hội chị em” xoay quanh cô làm trung tâm. Mà thực tế, họ cũng đều giống như tuỳ tùng của cô.

Nhiều người thích đứng trên lập trường đạo đức để chỉ trích nhóm người này, nhưng sau lưng lại không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ trước sự xa hoa, phóng khoáng và hào nhoáng mà họ thể hiện.

Thậm chí từ lâu đã có không ít người cố gắng bằng mọi giá chỉ để được mời đến một bữa tiệc của Chúc Ương. Bởi có thể bước chân vào vòng quan hệ giàu có và xinh đẹp này, không chỉ đáng để khoe khoang mà đôi khi còn đem lại những lợi ích khó lường, thậm chí có cả những “ưu đãi ngầm” chẳng ai nói ra thành lời.

Chúc Ương đang rảnh nên tự mình ra mở cửa, sau đó sai Tạ Tiểu Manh đi lấy mấy kiện hàng chuyển phát nhanh. Gần đây cô mua không ít đồ trang trí online để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật.

Tạ Tiểu Manh trong lòng bực mình nhưng ngoài miệng vẫn nói đầy ý tốt:

“Ban đầu bảo để công ty tổ chức sự kiện làm luôn cho xong mà? Cũng tại cậu ngày nào cũng bận bịu linh tinh.”

Chúc Ương nhún vai, nói thản nhiên:

“Dù sao cũng rảnh mà.”

Tạ Tiểu Manh thầm rủa trong bụng: Rảnh thì cũng chỉ biết nằm nhà đặt hàng online, nói vài câu cho oai, còn lại bận bịu thì toàn là người khác gánh.

Hai người vào phòng, tiện tay ném đống hàng lên sofa rồi bắt đầu bóc gói.

Mở đến một nửa, Tạ Tiểu Manh phát hiện ra một hộp nhỏ bị bẹp, tưởng là Chúc Ương đặt mua cái đèn bàn mini nào đó. Vừa mở ra liền sững sờ:

“‘Gợi cảm mỹ nữ, phòng trống dụ hoặc!’ ‘Âu - Mỹ nam thần, xuống biển đại chiến!’?”

Những tiêu đề sặc mùi “hương diễm” đỏ chót khiến ánh mắt Tạ Tiểu Manh nhìn Chúc Ương trở nên đầy hàm ý…

“Á á á ~~~”

Chúc Ương lập tức giật lấy hộp đĩa CD, bật cười:

“Cái kiểu nhìn gì đấy? Cậu tưởng tôi mua á? Tôi, Chúc Ương mà cần xem phim mấy loại này hả? Xem cái đống rẻ tiền rác rưởi này à? Dùng vài chiêu PR đánh vào Âu Mỹ là có người mua à? Nhảm nhí.”

Nói thì cũng đúng. Tuy tính cách Chúc Ương đúng là hơi “kỹ nữ”, nhưng ngoại hình cô lại thật sự quá nổi bật. Nếu không, đám “chị em” trong nhóm chắc gì đã để cô làm trung tâm.

Cứ nói thẳng, nếu Chúc Ương vào giới giải trí, chưa nói đến tài năng, chỉ riêng nhan sắc làm “bình hoa” thôi cũng đủ kiếm sống ngon lành.

Tạ Tiểu Manh đang định trêu một câu kiểu “Vậy sao cậu lại bị lộ phim nóng?” thì đột nhiên nghe thấy Chúc Ương chuyển giọng:

“Thật ra thì… tôi sẽ xem!”

Sau đó cô hớn hở nhét đĩa vào đầu phát. Tạ Tiểu Manh suýt nữa bị cái chuyển biến bất thình lình này làm cho lật cả sống lưng.

Chúc Ương vừa bật máy vừa đe dọa:

“Đừng có ra ngoài nói bậy nhé! Nếu tôi nghe được tin đồn gì thì cứ bảo là tại cậu mang đĩa này tới mời tôi coi chung đấy!”

Tạ Tiểu Manh chỉ biết lặng lẽ bĩu môi: Bà nội cậu mới là đỉnh cao châm ngòi thị phi, mấy cái chuyện từ không hóa có trong bán kính trăm dặm quanh trường, ai dám đọ lại cậu?

Khi hai người nói chuyện, hình ảnh trong TV đã chạy. Mở đầu là một đoạn nhạc Disco rẻ tiền kiểu cũ, nền là tòa nhà mang phong cách Đông Kinh lỗi thời.

Ngay sau đó chuyển sang một căn phòng trống, bài trí đơn giản, ánh sáng u ám, tối tới mức làm người ta thấy nặng nề.

Chúc Ương thầm nghĩ: Cũng hợp chủ đề đấy, có điều hơi âm u quá. Không giống phim người lớn, giống phim kinh dị thì đúng hơn.

Đúng lúc đó, trên màn hình hiện ra một chiếc ghế, rồi một người phụ nữ mặc váy trắng đi tới, ngồi xuống, chải đầu.

Tóc cô ta đen nhánh, mềm mượt. Khuôn mặt vì thế càng nhạt nhòa.

Chúc Ương không nhịn được chê:

“Diễn viên gì mà mặt không có tí thần thái nào!”

Vừa dứt lời, không biết có phải ảo giác hay không, động tác của người phụ nữ trong TV như khựng lại, rồi tiếp tục chải đầu theo kiểu máy móc, lặp đi lặp lại đầy quái dị.

Tạ Tiểu Manh càng xem càng thấy lạnh sống lưng:

“Cậu thấy không? Cảnh này quen quen. Giống đoạn đầu trong cái băng video chết chóc của Sadako ấy… cũng là một con nhỏ chải đầu!”

Đúng lúc đó, người phụ nữ trên màn hình đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt qua gương như đang nhìn chằm chằm về phía họ.

Khóe môi cô ta cong lên một nụ cười rợn người, rồi từ từ đứng dậy, quay lưng.

“A! Thật đúng là có Sadako bản phim nóng hả?”

Tiếng Chúc Ương bất chợt vang lên, phá tan không khí rợn người trong phòng.

“Hửm?” Dù đang sợ muốn chết, Tạ Tiểu Manh vẫn hơi ngớ ra.

Chúc Ương cười nói:

“Hồi trước có một show giải trí, có khách mời nữ kể là thích xem phim các nước, từ Âu đến Á. Lúc nói đến phim kinh dị thì bị cả trường quay cười ầm lên. Sau đó có ai đó nhắc đến Sadako, rồi một ông Yêu Vương gì đấy còn sửng sốt hỏi: ‘Ủa Sadako cũng đóng phim à?’”

“Đoạn đó sau bị cắt ra, giờ vẫn đang lan truyền rầm rộ trên mạng!”

Nghe đến đây, Tạ Tiểu Manh cũng nhớ ra:

“Không lẽ đây là bản parody?”

Chúc Ương gật đầu:

“Có gì mà không? Chỉ cần kiếm ra tiền, mấy người đó chuyện gì mà không làm. Kiểu gì một lát nữa cũng có một anh nam chính xuất hiện, rồi… này kia nọ với nữ quỷ!”

“Lấy nhân vật kinh dị nổi tiếng đi đóng phim nóng, đúng là thương mại hóa hết mức.”

Cô vừa nói vừa bóc bịch khoai:

“Không khí thì cũng ổn, dựng cảnh khá giống, nhưng mà con nhỏ kia thì… xấu quá! Dáng người cũng không được, chắc trông cậy vào mánh lới thôi.”

Vừa dứt lời, đã thấy người phụ nữ trên màn hình bước về phía cửa sổ duy nhất trong phòng, xoay người, ánh mắt u ám ban đầu lại càng trở nên sắc lạnh và căm hận, như đang nhìn thẳng về phía Chúc Ương.

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên nhảy xuống từ cửa sổ và biến mất. Màn hình vẫn là căn phòng cũ, rồi dần dần tối đen.

Hết phim.

Chúc Ương sững người. Không có “nam chính”, không có màn từ quỷ biến sắc sang “nhiệt tình như lửa”, càng không có lấy một đoạn “bạch bạch bạch” nào.

Đù mẹ nó, vậy là hết rồi á?

Còn chưa kịp chửi bậy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trước.

Lúc này, ánh sáng trong phòng có vẻ tối hơn bình thường, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến cả hai giật mình bật dậy.

Chúc Ương cau mày, từ trong đống túi lấy ra điện thoại. Là một số lạ.

Cô bấm nghe, bên kia vang lên một giọng nữ khàn khàn, khô khốc như thể từ cõi âm vọng về:

“S-Seven day!”

Không gian yên tĩnh đến mức cả tiếng thở cũng nghe rõ. Dù Chúc Ương không bật loa ngoài, Tạ Tiểu Manh vẫn nghe rõ mồn một nội dung bên kia truyền đến.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Từ khi cái đĩa CD kia được mở ra, bầu không khí trong phòng đã có gì đó rất kỳ lạ, nghẹt thở và lạnh lẽo.

Nhưng Chúc Ương nghe xong thì lại nổi giận:

“S-S-S, tắt cái đầu mẹ mày đi! Phát âm còn chưa xong đã dám cosplay Sadako phiên bản Mỹ hả? Tôi thật không hiểu mấy người rảnh rỗi thích bày trò dọa người, chỉnh sửa cho giống lắm à? Tôi chỉ hỏi một câu: nguyên bộ phim đó chẳng có ma nào là người châu Á, vậy lấy gì giả lập phiên bản Mỹ? Không sợ khí hậu không hợp, lạc đề à?”

Cô thô bạo cúp máy, đứng dậy:

“Phí thời gian thật, thôi, tụi mình tiếp tục trang trí đi.”

Nhưng Tạ Tiểu Manh,  người trước giờ luôn nghe lời cô, lần này lại đột ngột đứng lên, môi trắng bệch, giọng run run:

“Cậu… cậu thật sự nghĩ đó là trò đùa à?”

Chúc Ương chau mày:

“Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ cậu tin Sadako thật sự sẽ bò ra khỏi TV?”

Nói rồi cô tháo đĩa CD, tiện tay ném cả hộp vào thùng rác.

Tạ Tiểu Manh nuốt nước miếng:

“Cậu vui là được… Nhưng tôi thấy chuyện này không ổn chút nào. Cậu có cảm giác không? Căn phòng này bỗng dưng trở nên lạnh lẽo và âm u kỳ lạ.”

“Cậu nói nhà tôi âm u lạnh lẽo?”  Chúc Ương nhướng mày.

Tạ Tiểu Manh không dám đắc tội với cô, nhưng cảm giác như có kim đâm sau lưng khiến cô không thể ở lại thêm:

“Không, tôi… tôi thấy hơi không khỏe, tôi về trước nhé. Hôm khác quay lại giúp cậu sắp xếp sau.”

Chúc Ương thấy chân cô ấy còn đang run, trong lòng càng khinh thường, chẳng thèm để ý cái dạng yếu bóng vía ấy, chỉ khoát tay:

“Về thì về đi!”

Tạ Tiểu Manh như được đại xá, xách túi chuẩn bị rời đi thì bị gọi giật lại:

“Đem rác tiện tay mang ra ngoài luôn nhé.”

Loại sai vặt này Tạ Tiểu Manh đã quá quen, ngày thường cũng chỉ âm thầm bĩu môi, không để bụng. Nhưng vừa rồi cái hộp đĩa quỷ dị đó lại đang nằm trong túi rác…

Tạ Tiểu Manh hơi do dự, nhưng vì không dám làm trái ý Chúc Ương, đành cắn răng xách túi rác ra ngoài.

Chúc Ương vốn định hôm nay sẽ hoàn thiện toàn bộ bố cục sắp xếp, mời Tạ Tiểu Manh, một sinh viên thiết kế chuyên nghiệp, đến để nhờ giúp. Ai ngờ bị cái đĩa chết tiệt kia làm trì hoãn, chẳng làm được gì ra hồn.

Cô âm thầm chửi thề trong lòng, nhưng đúng là cảm thấy không khí trong phòng có gì đó là lạ, như thể có một luồng khí lạnh đang bám chặt lấy mình.

Cô tắt điều hòa. Trời tháng Sáu, không bật máy lạnh thì nhà lập tức nóng bức ngột ngạt. Bình thường cô sẽ kêu trời than đất, nhưng bây giờ lại thấy dễ chịu, ít ra cái cảm giác lạnh lẽo kia đã giảm đi đôi chút.

Cô tự nhủ có lẽ là do mình tự hù dọa bản thân, bị cái mặt sợ sệt của Tạ Tiểu Manh ám ảnh nên mới thấy vậy.

Mở điện thoại đặt hộp cơm giao đến, tranh thủ lúc chờ định đi tắm nước nóng cho tỉnh táo.

Ba mẹ Chúc Ương bận làm ăn, lúc mua căn biệt thự này cho con gái còn chưa từng đến tận nơi. Trợ lý lo hết mọi việc, mua luôn dạng căn hộ cao cấp có thể xách vali vào ở ngay.

Cô ở đây cũng gần ba năm rồi. Thường xuyên rủ bạn bè tới chơi, nên cũng không thấy cô đơn gì mấy.

Nước từ vòi hoa sen dội lên người, ấm áp giúp lỗ chân lông giãn ra, cái cảm giác lạnh buốt ban nãy cũng dịu đi kha khá. Chúc Ương tự nhủ đúng là tự dọa mình thôi, chuẩn bị lấy dầu gội đầu ra thì…

Cô phát hiện trên nền gạch men trắng tinh của phòng tắm, không biết từ khi nào xuất hiện mấy lọn tóc dài đen nhánh.

Cô cẩn thận đưa tay vuốt tóc mình, nhẹ nhàng kéo thử lập tức, một nắm tóc rụng đầy tay.

Chúc Ương hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn vào gương. Gương phản chiếu gương mặt trắng bệch của cô, tóc vẫn không ngừng rụng thành từng bó dưới vòi nước. Da đầu đỏ ửng như thể mắc bệnh rụng tóc nghiêm trọng.

Cô vừa định hét lên, thì dòng nước vốn đang ấm áp đột nhiên nóng rát như nước sôi dội thẳng xuống người.

Phản xạ theo bản năng, cô vội lùi ra khỏi vòi sen, nhưng khuỷu tay va mạnh vào cạnh tường, đau đến thấu tim gan. Cơn đau khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Cô cúi nhìn xuống, nền nhà đã chẳng còn lọn tóc nào, chỉ có vài sợi lẻ tẻ rụng bình thường.

Lại soi gương, thở phào nhẹ nhõm, tóc vẫn nguyên, không có dấu hiệu bị hói.

Cẩn thận sờ lại, vuốt lại lần nữa, xác nhận không có gì bất thường, Chúc Ương không dám ở trong phòng tắm lâu thêm, vội vàng tắt nước, bọc khăn tắm rồi chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đổ chuông, là em trai gọi đến.

Không cần đoán cũng biết, lại là chuyện cậu ta báo nguyện vọng thi đại học ngay gần chỗ cô ở, chuẩn bị dọn qua đây sống cùng cho tiện.

Vừa dứt lời, đã thấy người phụ nữ trên màn hình bước về phía cửa sổ duy nhất trong phòng, xoay người, ánh mắt u ám ban đầu lại càng trở nên sắc lạnh và căm hận, như đang nhìn thẳng về phía Chúc Ương.

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên nhảy xuống từ cửa sổ và biến mất. Màn hình vẫn là căn phòng cũ, rồi dần dần tối đen.

Hết phim.

Chúc Ương sững người. Không có “nam chính”, không có màn từ quỷ biến sắc sang “nhiệt tình như lửa”, càng không có lấy một đoạn “bạch bạch bạch” nào.

Đù mẹ nó, vậy là hết rồi á?

Còn chưa kịp chửi bậy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trước.

Lúc này, ánh sáng trong phòng có vẻ tối hơn bình thường, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến cả hai giật mình bật dậy.

Chúc Ương cau mày, từ trong đống túi lấy ra điện thoại. Là một số lạ.

Cô bấm nghe, bên kia vang lên một giọng nữ khàn khàn, khô khốc như thể từ cõi âm vọng về:

“S-Seven day!”

Không gian yên tĩnh đến mức cả tiếng thở cũng nghe rõ. Dù Chúc Ương không bật loa ngoài, Tạ Tiểu Manh vẫn nghe rõ mồn một nội dung bên kia truyền đến.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Từ khi cái đĩa CD kia được mở ra, bầu không khí trong phòng đã có gì đó rất kỳ lạ, nghẹt thở và lạnh lẽo.

Nhưng Chúc Ương nghe xong thì lại nổi giận:

“S-S-S, tắt cái đầu mẹ mày đi! Phát âm còn chưa xong đã dám cosplay Sadako phiên bản Mỹ hả? Tôi thật không hiểu mấy người rảnh rỗi thích bày trò dọa người, chỉnh sửa cho giống lắm à? Tôi chỉ hỏi một câu: nguyên bộ phim đó chẳng có ma nào là người châu Á, vậy lấy gì giả lập phiên bản Mỹ? Không sợ khí hậu không hợp, lạc đề à?”

Cô thô bạo cúp máy, đứng dậy:

“Phí thời gian thật, thôi, tụi mình tiếp tục trang trí đi.”

Nhưng Tạ Tiểu Manh,  người trước giờ luôn nghe lời cô, lần này lại đột ngột đứng lên, môi trắng bệch, giọng run run:

“Cậu… cậu thật sự nghĩ đó là trò đùa à?”

Chúc Ương chau mày:

“Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ cậu tin Sadako thật sự sẽ bò ra khỏi TV?”

Nói rồi cô tháo đĩa CD, tiện tay ném cả hộp vào thùng rác.

Tạ Tiểu Manh nuốt nước miếng:

“Cậu vui là được… Nhưng tôi thấy chuyện này không ổn chút nào. Cậu có cảm giác không? Căn phòng này bỗng dưng trở nên lạnh lẽo và âm u kỳ lạ.”

“Cậu nói nhà tôi âm u lạnh lẽo?”  Chúc Ương nhướng mày.

Tạ Tiểu Manh không dám đắc tội với cô, nhưng cảm giác như có kim đâm sau lưng khiến cô không thể ở lại thêm:

“Không, tôi… tôi thấy hơi không khỏe, tôi về trước nhé. Hôm khác quay lại giúp cậu sắp xếp sau.”

Chúc Ương thấy chân cô ấy còn đang run, trong lòng càng khinh thường, chẳng thèm để ý cái dạng yếu bóng vía ấy, chỉ khoát tay:

“Về thì về đi!”

Tạ Tiểu Manh như được đại xá, xách túi chuẩn bị rời đi thì bị gọi giật lại:

“Đem rác tiện tay mang ra ngoài luôn nhé.”

Loại sai vặt này Tạ Tiểu Manh đã quá quen, ngày thường cũng chỉ âm thầm bĩu môi, không để bụng. Nhưng vừa rồi cái hộp đĩa quỷ dị đó lại đang nằm trong túi rác…

Tạ Tiểu Manh hơi do dự, nhưng vì không dám làm trái ý Chúc Ương, đành cắn răng xách túi rác ra ngoài.

Chúc Ương vốn định hôm nay sẽ hoàn thiện toàn bộ bố cục sắp xếp, mời Tạ Tiểu Manh, một sinh viên thiết kế chuyên nghiệp, đến để nhờ giúp. Ai ngờ bị cái đĩa chết tiệt kia làm trì hoãn, chẳng làm được gì ra hồn.

Cô âm thầm chửi thề trong lòng, nhưng đúng là cảm thấy không khí trong phòng có gì đó là lạ, như thể có một luồng khí lạnh đang bám chặt lấy mình.

Cô tắt điều hòa. Trời tháng Sáu, không bật máy lạnh thì nhà lập tức nóng bức ngột ngạt. Bình thường cô sẽ kêu trời than đất, nhưng bây giờ lại thấy dễ chịu, ít ra cái cảm giác lạnh lẽo kia đã giảm đi đôi chút.

Cô tự nhủ có lẽ là do mình tự hù dọa bản thân, bị cái mặt sợ sệt của Tạ Tiểu Manh ám ảnh nên mới thấy vậy.

Mở điện thoại đặt hộp cơm giao đến, tranh thủ lúc chờ định đi tắm nước nóng cho tỉnh táo.

Ba mẹ Chúc Ương bận làm ăn, lúc mua căn biệt thự này cho con gái còn chưa từng đến tận nơi. Trợ lý lo hết mọi việc, mua luôn dạng căn hộ cao cấp có thể xách vali vào ở ngay.

Cô ở đây cũng gần ba năm rồi. Thường xuyên rủ bạn bè tới chơi, nên cũng không thấy cô đơn gì mấy.

Nước từ vòi hoa sen dội lên người, ấm áp giúp lỗ chân lông giãn ra, cái cảm giác lạnh buốt ban nãy cũng dịu đi kha khá. Chúc Ương tự nhủ đúng là tự dọa mình thôi, chuẩn bị lấy dầu gội đầu ra thì…

Cô phát hiện trên nền gạch men trắng tinh của phòng tắm, không biết từ khi nào xuất hiện mấy lọn tóc dài đen nhánh.

Cô cẩn thận đưa tay vuốt tóc mình, nhẹ nhàng kéo thử lập tức, một nắm tóc rụng đầy tay.

Chúc Ương hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn vào gương. Gương phản chiếu gương mặt trắng bệch của cô, tóc vẫn không ngừng rụng thành từng bó dưới vòi nước. Da đầu đỏ ửng như thể mắc bệnh rụng tóc nghiêm trọng.

Cô vừa định hét lên, thì dòng nước vốn đang ấm áp đột nhiên nóng rát như nước sôi dội thẳng xuống người.

Phản xạ theo bản năng, cô vội lùi ra khỏi vòi sen, nhưng khuỷu tay va mạnh vào cạnh tường, đau đến thấu tim gan. Cơn đau khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Cô cúi nhìn xuống, nền nhà đã chẳng còn lọn tóc nào, chỉ có vài sợi lẻ tẻ rụng bình thường.

Lại soi gương, thở phào nhẹ nhõm, tóc vẫn nguyên, không có dấu hiệu bị hói.

Cẩn thận sờ lại, vuốt lại lần nữa, xác nhận không có gì bất thường, Chúc Ương không dám ở trong phòng tắm lâu thêm, vội vàng tắt nước, bọc khăn tắm rồi chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đổ chuông, là em trai gọi đến.

Không cần đoán cũng biết, lại là chuyện cậu ta báo nguyện vọng thi đại học ngay gần chỗ cô ở, chuẩn bị dọn qua đây sống cùng cho tiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play