Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần trở nên quen thuộc, Quý Viễn khẽ gọi Nguyễn Nhuyễn dậy.
Nguyễn Nhuyễn lơ mơ ngẩng đầu, không ngờ mình lại ngủ thiếp đi, đã vậy còn ngủ say đến thế. Trước mắt bỗng có vật gì đó rơi xuống, cô cúi đầu nhìn thì thấy là một tấm vải dày.
Cô nhặt lên, phủi nhẹ lớp bụi trên bề mặt: "Đây là vải anh mang cho bà ngoại à?"
Quý Viễn khẽ gật đầu: "Loại vải này mềm, may đồ cho trẻ con là hợp lắm, bà ngoại sẽ thích."
Nguyễn Nhuyễn lại một lần nữa cảm thán anh thật sự là một người đàn ông chu đáo. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta sắp đến chưa?"
"Ừ, sắp rồi. Trước cửa nhà bà có trồng cây dành dành, bây giờ chưa nở đâu, nhưng đến mùa hè thì thơm lắm."
Trong lúc trò chuyện, Tôn Thiệu Nguyên cũng tỉnh dậy, cậu ta ngượng ngùng lau mặt rồi nói: "Chà, sao tôi lại ngủ mất tiêu thế này... Thấy hai người ngủ, tôi còn nghĩ là mình phải trông đồ chứ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT