Buổi chiều, tàu hỏa đến nơi, Phùng Hạo thu xếp xong chỗ ở liền lập tức bắt xe buýt tới Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia.
Trên đường, anh ta thấy ven lề đường có hàng người xếp hàng rất dài. Xe buýt dừng lại, vài người tươi cười bước lên, cửa xe vừa đóng lại thì lại bị mở ra lần nữa. Một người đàn ông ôm theo một túi lưới chạy vội lên xe.
"Ôi trời, cuối cùng cũng lên xe được, xếp hàng đến mỏi cả chân."
Vừa nói, anh ta vừa tháo mũ, vò đầu cảm thán.
"Anh mua nhiều dầu ớt đỏ thế này, chắc định đem bán chứ gì!" Có ông cụ thấy vậy liền trêu đùa.
Người đàn ông bật cười ha hả: "Bán gì mà bán, ăn còn không đủ. Cả đống này là chị tôi nhờ mua đấy. Tôi chỉ giữ lại một chai cho mình thôi. Chị ấy sống ở tỉnh khác, lần trước mẹ tôi gửi cho chị ấy một chai, chị ấy nhận được thư liền bảo dầu ớt bị đồng nghiệp chia nhau hết rồi, còn nhắn bảo tôi mua thêm gửi tiếp. Tôi xếp hàng mệt muốn chết."
Phùng Hạo nhìn túi lưới trong tay anh ta, toàn là loại dầu ớt đỏ từng thấy trên tàu – loại "Vị Ngon – Dầu Ớt Đỏ".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT