Trước khi về nhà, ông cụ Tôn gọi Viên Siêu lại, hỏi rằng có muốn ở lại làm việc không. Nếu đồng ý thì sáng mai trước tám rưỡi phải có mặt, vì cậu ta làm công việc sơ chế, không giống ba người phục vụ có thể đến muộn hơn. Viên Siêu gật đầu chắc nịch, đảm bảo sáng mai sẽ đến đúng giờ.
Nghe vậy, ông cụ Tôn liền nói rõ luôn mức lương. Cậu ta là học việc, lương tháng hai mươi tệ, nghỉ theo quán, có chấp nhận được không. Viên Siêu nghe đến số tiền, hơi mím môi. Nó khác với mục tiêu kiếm tiền ban đầu của cậu ta, nhưng hình ảnh những gương mặt khách hài lòng và bóng dáng Nguyễn Nhuyễn bận rộn chợt hiện lên trong đầu. Bên tai lại văng vẳng lời cha từng dặn: học một cái nghề thì không lo chết đói.
Cậu ta siết chặt nắm tay, đáp "được".
Chỉ cần cậu ta nỗ lực gấp đôi, chắc chắn có thể sớm đạt đến vị trí như Tôn Thiệu Nguyên. Đến lúc đó, còn lo không kiếm ra tiền sao? Có tay nghề trong tay, dù về già vẫn có thể như bà cụ Lương, tiếp tục kiếm sống.
Nghe cậu ta trả lời, ông cụ Tôn hài lòng mỉm cười, khen rằng cuối cùng cũng chịu nghĩ thông suốt, không còn cố chấp đâm đầu vào ngõ cụt nữa. Trước đó Viên Siêu cứ nhất quyết tìm việc có tiền ngay khiến ông cụ rất bất đắc dĩ. Người trẻ phải biết nhìn xa, không thể chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt.
Sáng hôm sau, tám giờ, Viên Siêu có mặt.
Cậu ta rất tự giác, tự mình đem dạ dày đi rửa, không cần Nguyễn Nhuyễn sai bảo cũng biết phải làm gì. Rửa xong thì bóc tỏi, xong tỏi thì cắt ớt đỏ. Nói chung, không để bản thân rảnh rỗi một giây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT