Nguyễn Nhuyễn cất tiền, mỉm cười: "Không cần khách sáo đâu, tôi chỉ nhắc vài câu thôi, còn lại đều là nhờ cô tự mình cố gắng. Với lại, cho dù không có tôi giúp, người của tổ kiểm tra cũng sẽ giúp cô thôi."
Phiền Vinh vội vàng lắc đầu: "Không, không giống nhau đâu. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết có người đang âm thầm theo dõi. Người thân đều không chịu giúp tôi, chỉ có cô, một người xa lạ, lại chịu ra tay, còn cho tôi niềm tin nữa.
Nói ra sợ cô chê cười, chiếc khăn len lông dê này là vì cô mà tôi mới mua. Nếu không phải ngày nào cũng nhìn nó, nói chuyện với nó, chắc tôi chẳng có đủ dũng khí để kiên trì với suy nghĩ của mình."
Nguyễn Nhuyễn nhìn chiếc khăn đỏ quấn quanh cổ cô ấy, sắc đỏ càng làm nổi bật làn da trắng, dịu dàng khen: "Đẹp lắm, rất hợp với cô!"
Phiền Vinh cười rạng rỡ nhìn cô. Càng tiếp xúc với cô chủ nhỏ, cô ấy càng bị khí chất của Nguyễn Nhuyễn cuốn hút. Không kìm được mà hỏi: "Cô chủ nhỏ, sao cô làm được như vậy vậy?"
"Hửm?"
"Cô lúc nào cũng bình tĩnh, cái gì cũng như đã tính trước, chẳng sợ gì cả." Rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi mà đã suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play