Nghe vậy, người kia thở dài thườn thượt, rồi lập tức nhìn Thẩm Khang bằng ánh mắt nghi ngờ: "Anh biết chuyện này từ đâu?"
Thẩm Khang thản nhiên ngồi xuống cạnh, rút bao thuốc đưa cho anh ta một điếu: "Chuyện này cũng râm ran cả rồi, không thì làm sao tôi biết được? Tôi thấy anh có vẻ khổ sở, nên muốn nghe thử."
Nét mặt bình thản của Thẩm Khang khiến người ta khó nghi ngờ. Mà nghĩ lại thì lúc ấy ồn ào như vậy, thể nào cũng có người thấy, đồn ra ngoài chỉ là chuyện sớm muộn. Người kia nhận lấy điếu thuốc, lại thở dài, ngậm vào miệng tìm hộp quẹt. Thẩm Khang vội bật lửa giúp.
Đến lúc này, anh ta đã chẳng còn cảnh giác nữa.
"Anh nói đúng, tôi khổ thật. Người ta sai mà bắt tôi đi đòi cọc, tôi là cháu của Vệ Đông Phương, Vệ Thành là em họ tôi. Tôi cảm thấy cả đời mình cứ phải đi dọn mớ bòng bong cho nó, giờ thì tốt rồi, chắc vài năm tới tôi được yên thân."
Anh ta hít sâu một hơi thuốc, nhả khói ra, dáng người cũng dần thả lỏng.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Giờ tin đồn loạn xà ngầu, tôi chẳng biết tin ai. Đừng nói là thật sự thuê người đánh bố của cô kia nhập viện nhé?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play