Hướng Binh lắc đầu: "Nhưng cũng không được buôn bán, đây là của nhà nước. Dù là hàng lỗi thì cũng phải quy đổi thành tiền, dùng để phát trợ cấp cho công nhân, hoặc đem bán kèm ở các hợp tác xã. Em có biết em đang ăn cắp tài sản nhà nước không?"
Vương Đồng cầm lấy đống đồ từ tay Hướng Binh: "Đồng chí Dương, mấy món đồ hộp này có phải bà mua từ Sử Hướng Vinh ở bộ phận kiểm định chất lượng không?"
Dương Vân nhìn Vương Đồng, rồi lại nhìn sang Hướng Binh đang tức đến run người, cúi đầu không dám lên tiếng.
Hướng Binh không ngờ người vợ đầu gối tay ấp lại dính líu đến hành vi biển thủ tài sản nhà nước của nhà máy, trong lòng thất vọng đến tận cùng.
"Nói đi, nói hết ra. Không thì không ai cứu nổi em đâu."
Câu nói ấy khiến Dương Vân bật khóc, vừa khóc nức nở vừa nói đứt quãng: "Không phải tôi chủ động, là Sử Hướng Vinh tìm tôi, ông ta nói chắc chắn không ai phát hiện nên tôi mới làm. Với lại tôi không bán lấy tiền, tôi chỉ đổi vài món đồ, đồ ăn đồ dùng, thật sự không bán tiền mà."
Vương Đồng nhanh chóng ghi chép vào sổ: "Còn gì nữa không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT