Khi ván kẹp bị tháo ra, Tái Yên hít một hơi thật sâu, lại bị mùi máu tươi sặc đến ho khan. Liền Quyết thấy thế cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể duỗi tay đỡ nàng dậy, nửa ôm nàng đi ra ngoài.
Khi cánh cửa hình phòng đóng lại, Mặc Ngọc rơi xuống hai giọt nước mắt, không biết là khóc cho chính mình, hay là khóc cho Sở Dương.
Tái Yên căn bản không biết mình đã ra khỏi Đại Lý Tự như thế nào, lên xe ra sao, đến chính sự đường vẫn là vẻ mặt hoảng hốt, Liền Quyết bảo thị tỳ hầu hạ tắm gội thay quần áo, lại ân cần kiên nhẫn mà dặn dò một câu, "Tái cô nương nghỉ ngơi cho tốt, lần này, không được để xảy ra chuyện gì nữa."
Ngày thứ hai, Tái Yên chưa ngủ một đêm đã bị gọi lên xe, chậm chạp hướng về phía cửa cung mà đi.
Khi xe ngựa dừng lại, trái tim đang nhảy dựng của Tái Yên chậm lại, lại tăng tốc trở lại. Lùi không được, chỉ có thể liều mạng, vạn hạnh là đối phương là Sở Dương.
Tái Yên lần đầu tiến cung, tự nhiên là cúi đầu không dám nhìn lung tung, đôi tay nắm chặt vào nhau, dưới chân vội vàng đi theo cung nữ đi về phía trước.
Cung nữ dẫn đường đột nhiên dừng lại, duỗi tay ra hiệu Tái Yên sang bên hành lễ, nàng không biết là ai, chỉ có thể đi theo cung nữ cùng nhau cung kính hành lễ chờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play