Nàng khẩn trương thở dốc, lại không dám phát ra âm thanh, nghẹn đến mức giọng nói run rẩy, bật hơi nói: “Trường Khanh, có thể nhẹ một chút được không.”
Địch Ly hai tròng mắt sâu thẳm, không để lộ cảm xúc, hắn im lặng không nói, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên lưng nàng, câu lấy vành tai nàng, dùng lưỡi liếm qua cổ nàng.
Ảnh Nhi cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn cho đến khi dòng nước ấm tựa thác đổ xuống, nàng run rẩy, dùng sức đâm vào ngực Địch Ly, tựa con đà điểu, vùi đầu xuống.
Địch Ly nào chịu buông tha nàng, bế nàng lên, ôm ngồi trên bàn, một bàn đối diện bị Ảnh Nhi cọ xát đến nhăn nhúm, khó phân biệt.
Bọc gỗ chìm nổi, dồn dập thở dốc, khó nén suồng sã.
Đầu ngón tay Ảnh Nhi đều bị nàng cào rách, hai tròng mắt nàng phủ đầy sương mù, rốt cuộc không giấu được dục niệm đang trào dâng, nàng đột nhiên hận hắn, hận chính mình, hận thế đạo này.
Quần áo chỉnh tề lại, không biết vì sao vẫn hỗn độn, nếp nhăn khó phẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play