[203: Lộ Lộ, đừng quá buồn. Ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thật tốt. Chương trình vẫn còn rất dài. Những nỗ lực của bạn sẽ không vô ích vào lần sau. Những người chỉ dựa vào may mắn sẽ không đi được lâu.]
[mặt trời ấm áp nhất: Những người chỉ dựa vào may mắn không thể tiến xa. Chắc chắn là vậy.]
[gạo kê cháo: Những người chỉ dựa vào may mắn không thể tiến xa. Ðó là sự thật. Tất cả hãy để thời gian chứng minh.]
Kiều Hi Hi đang đứng bên này. Sau khi đưa cho Nguyên Tịch Cảnh phiếu ăn trưa cuối cùng, cô lấy phiếu ăn xế và đến tổ chương trình để đổi đồ ăn xế cho mình.
Trình Phỉ Nhiên đi theo cô từng bước một.
“Chị Hi Hi, chị phải cẩn thận với PD, ông ấy thích làm khó khách mời.”
Trước đây Trình Phỉ Nhiên đã hợp tác với PD Tô và đã phải chịu đựng rất nhiều. Cậu ấy và những vị khách mời khác đã từng xuất hiện trong chương trình của Tô Bách thậm chí còn lập ra một nhóm nhỏ có tên là “Liên minh Người bị hại”.
Cậu ấy biết rằng PD Tô thích hành hạ khách mời, và cậu ấy đang đưa ra lời khuyên nghiêm túc cho Kiều Hi Hi bằng giọng điệu của người từng trải.
Theo kinh nghiệm của Trình Phỉ Nhiên, không ai trong số các vị khách trong chương trình của Tô Bách có thể được thuận lợi.
Kiều Hi Hi đã khởi đầu rất tốt, và sau đó cô chắc chắn sẽ được PD Tô chú ý và trêu chọc.
“Lát nữa chị phải cẩn thận với những gì anh ấy nói. Ðừng để anh ấy lừa đồ ăn xế của chị.”
Trình Phỉ Nhiên nói với giọng điệu như hồi tưởng lại những chuyện cũ không muốn nhớ tới.
Kiều Hi Hi nghe thấy giọng điệu đó liền biết biết cậu ấy chắc đã bị lừa gạt không ít lần.
“Bị lừa cũng không sao.”
Cô rất bình tĩnh. “Khi tôi vừa trở về đã thấy những cây ăn quả dại trên sườn núi và dâu tây hoang dã bên đường. Nếu không thể lấy đồ ăn xế, tôi sẽ đưa cậu đi hái trái cây để ăn.”
Trình Phỉ Nhiên:!
[Quả Cam Huy Hoàng:!]
[Ốc Sên Nhỏ:!]
[QAQ: wow wow wow, người hâm mộ mẹ rơi nước mắt!!! Em gái, ngôi sao may mắn này đến từ đâu? Cô ấy quan sát rất kỹ. Cô ấy là kẻ thù tự nhiên của tổ chương trình. Cậu con trai nhỏ ngu ngốc sẽ không còn phải bị ngược đãi và đói nữa. Tôi không còn phải lo lắng rằng cậu ấy sẽ không được ăn và phát triển tốt khi tham gia chương trình. Tôi đã khóc và bật hai cái máy, một để xem cậu con trai ngốc và một để xem em gái đẹp. Một em gái tốt như vậy mà có quá ít khán giả. Hãy cùng nhau ủng hộ em gái nhỏ nhé.]
[quả đào: Chị ơi, em cũng không muốn làm việc vất vả nữa.]
[roky: Mặc dù vậy… đừng chơi thân quá nhiều. Bị gắn thẻ cp cũng không tốt.]
[ven hồ hoa rụng: Không! Không thể mất cảnh giác! Tiểu Nguyên ở phòng bên cạnh vẫn đang điên cuồng tung hô chị gái nhỏ.]
[ven hồ hoa rụng: Nhanh chóng nắm bắt cơ hội! Nhân dịp tiểu Nguyên ở phòng bên cạnh vẫn chưa ăn no, hãy thể hiện bản thân tốt.]
[giegie: Nhanh lên, nhanh lên, hãy khích lệ vận động viên Nguyên Tịch Cảnh bằng nửa chén cơm còn lại thôi.]
[cơm khô tinh thần: Vận động viên. Hahahaha. Tôi buồn cười quá phải cười lớn. Nếu tôi nhớ không lầm, Nguyên Tịch Cảnh vừa mới ngồi xuống. Anh ấy ăn nhanh quá.]
[ruộng lúa một bá: Có vẻ như thực sự bị một con chó đuổi theo làm đói. Hahahaha.]
[Nước tương meo meo: Mười năm trên sân khấu không ái biết, một lần bị chó đuổi ai cũng hay…]
[gâu gâu đội lập công lớn: Hahahaha]
Ngay lập tức, màn hình tràn ngập các bình luận như “Nguyên Tịch Cảnh chỉ còn nửa bát cơm”.
Khu vực bình luận náo nhiệt đến mức tổ chương trình cũng phải để ý. Tổ chương trình đặc biệt cử người đến nói với Nguyên Tịch Cảnh rằng ở đây không có chó, cứ ăn chầm chậm, đừng để nghẹn.
Nguyên Tịch Cảnh lúc đầu không bị nghẹn, nhưng tình cảnh bây giờ làm cậu ấy thực sự muốn nghẹn.
Cậu ấy có chút muốn khóc, không lẽ cư dân mạng không thể cho cậu ấy chút mặt mũi sao…
Con chó ngoài ruộng chỉ là một con vật nhỏ muốn bảo vệ lãnh thổ của mình. Cư dân mạng và tổ chương trình là những con chó thực sự.
Trình Phỉ Nhiên vẫn rất lo lắng rằng Kiều Hi Hi sẽ bị PD Tô làm khó. Vẻ ngoài tự tin của cô rất giống với cậu ấy vào những ngày đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ của Tô Bách, nhưng sau đó cậu ấy đã bị PD Tô dẫn đi để nhìn thấy sự nham hiểm của thế giới.
Nỗi sợ hãi trong lòng, Trình Phỉ Nhiên run rẩy và nói: “Chị Hi Hi, tin em đi, PD thực sự rất hung dữ…”
Từ “dữ” chưa kịp thốt ra, PD ngồi trong phòng đã quay đầu nhìn lại Trình Phỉ Nhiên. Trình Phỉ Nhiên lập tức trốn sau lưng Kiều Hi Hi như một chú gà con nhìn thấy đại bàng.
Kiều Hi Hi chào hỏi PD.
Nửa phút sau, cô đổi lấy được đồ ăn vặt.
Quá trình diễn ra suôn sẻ đến mức Trình Phỉ Nhiên sững sờ.
Có vẻ như cậu ấy và Kiều Hi Hi không phải đang đối mặt với cùng một PD?
Tại sao PD nhìn Kiều Hi Hi như một người cha già nhìn con gái mình ân cần và khoan dung, nhưng nhìn cậu ấy như con trai của kẻ thù?
Trình Phỉ Nhiên không thể hiểu được, nhưng sau khi Kiều Hi Hi đưa cho cậu ấy thêm một nửa đồ ăn nhẹ, cậu ấy lại hạnh phúc và đi theo Kiều Hi Hi quay lại.
Sau bữa trưa, Dương Hà Lộ thậm chí càng không vui hơn khi cô ta nhìn thấy Trình Phỉ Nhiên đi theo Kiều Hi Hi đi lên lầu.
Trình Phỉ Nhiên tính cách rất đơn giản, được đối xử tốt thì nhớ kỹ, rất dễ dàng bị khuất phục. Nhưng Dương Hà Lộ lại chậm nửa bước, lôi kéo hay là cái gì đều không còn khả năng nữa.
Cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt tất cả hy vọng vào Nguyên Tịch Cảnh.
Nguyên Tịch Cảnh chậm rãi ăn xong nửa bát cơm cuối cùng rồi dọn dẹp bàn. Khi cậu ấy đi ra ngoài thì thấy Dương Hà Lộ ở đó, nên cậu ấy đã chủ động đi đến chỗ cô ta.
Dương Hà Lộ vui vẻ trong lòng, và đôi mắt cô ta không thể không dịu dàng đi nhiều. Cô ta muốn tạo ra một bầu không khí với cảm giác cp càng nhiều càng tốt.
Nguyên Tịch Cảnh dừng lại trước mặt Dương Hà Lộ.
Ðôi mắt của Dương Hà Lộ đầy sự ngại ngùng.
Nguyên Tịch Cảnh liếc nhìn xung quanh hai lần trước khi nhìn Dương Hà Lộ: “Chị Dương, chị có thấy Hi Hi không?”
Sự ngại ngùng trong mắt Dương Hà Lộ biến mất ngay lập tức.
Nếu như cách xưng hô chị Dương giống như dội gáo nước lạnh vào đầu cô ta, thì câu hỏi về Kiều Hi Hi đang ở đâu khiến trái tim cô ta càng thêm lạnh lẽo.
Dương Hà Lộ cảm thấy thật tồi tệ và thản nhiên chỉ lên lầu và nói: “Cô ấy đã lên lầu rồi.”
“Ồ, ồ, vậy thì tôi sẽ không làm phiền chị ấy.”
Sau khi Nguyên Tịch Cảnh rời đi, Dương Hà Lộ ở lại trong sân một mình và hờn dỗi.
Trước khi chương trình tạp kỹ bắt đầu, cô ta hoàn toàn không chú ý đến Kiều Hi Hi.
Từ khi cô ta đến, cô ta bị chèn ép ở khắp mọi nơi và cô ta không thể nào vui vẻ được.
Nếu người đàn áp cô ta là một tiền bối nổi tiếng hơn thì cô còn có thể chấp nhận được. Nhưng đằng này lại là Kiều Hi Hi, người không có chút danh tiếng nào. Vừa nhìn là biết chỉ được mời đến để đủ số. Tại sao sự chú ý của mọi người lại đổ dồn vào một người chưa có chút tên tuổi nào trong giới giải trí như vậy?
Trở về phòng với tâm trạng chán nản, Dương Hà Lộ tránh máy quay và nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Hi Hi khi cô ta có cơ hội lấy điện thoại di động.
Số lượng người xem: 6836.
Nhìn lại bản thân mình một lần nữa: 24.000.
Dương Hà Lộ lần lượt kiểm tra số lượng người xem của những người khác và xác nhận rằng mức độ nổi tiếng của cô ta thực sự là cao nhất trong số các khách mời của chương trình. Tinh thần cạnh tranh của cô ta cuối cùng đã được thỏa mãn, và một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt cô ta.
Cuối cùng, sự nổi tiếng là thứ mà những người trong giới giải trí phụ thuộc vào để tồn tại.
…………
Kiều Hi Hi bước vào phòng để nghỉ ngơi một lúc và, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Trong khoảng thời gian sau bữa trưa, mỗi khách đều ở trong phòng và các hoạt động của họ có thể được quay bằng máy ảnh cố định nên nhiếp ảnh gia cũng có thể nghỉ ngơi.
Kiều Hi Hi nằm trên chiếc ghế bập bênh trong phòng và đọc sách một lúc. Cô cầm cuốn sách trong một thời gian dài nên vai và cánh tay của cô hơi đau. Khi nghĩ đến việc còn phải ở lại đây thêm một tuần, Kiều Hi Hi cảm thấy không thể ở lại lâu hơn.
Cô phải tìm một công cụ cho bản thân để dựng cuốn sách này lên.
Kiều Hi Hi nhìn thấy một vài tấm ván gỗ đứng bên ngoài chuồng gà trong sân của nhà trọ. Cô đã gửi tin nhắn cho PD Tô. Sau khi xác nhận rằng đây là vật liệu mà cô có thể sử dụng theo ý muốn, cô cũng đã tìm thấy các dụng cụ và ốc vít khác.
PD ban đầu muốn nhắc nhở Kiều Hi Hi mang theo thiết bị quay khi đi ra ngoài, nhưng lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên, không ai có thể quên được. Không cần phải nhiều lời, chắc chắn Kiều Hi Hi sẽ nghĩ tới điều đó, nên ông quyết định không nói thêm.
Nhưng Kiều Hi Hi không có ý định gỡ máy ảnh xuống.
Ðể cô cảm thấy thoải mái trong thời gian rảnh rỗi, cô dự định tự mình làm một kệ đọc sách. Lúc này, quay phim của cô đang nghỉ ngơi. Những gì cô đang làm sẽ không được quay lại. Miễn là không có máy quay, cô sẽ không phải lo lắng về việc cư dân mạng mắng cô.
Ngay cả khi Kiều Hi Hi đi xuống cầu thang, cô cũng không có ý định mang theo máy quay. Nếu không cần phải xuất hiện trước máy quay thì không cần xuất hiện. Ðây là quy tắc sống còn của Kiều Hi Hi trong vai trò của một nhân vật pháo hôi.
Cô làm một cử chỉ tạm biệt về hướng của máy quay trong phòng, rồi xoay máy quay về phía những bông hoa và cây trong phòng, và đi xuống cầu thang với những dụng cụ mà cô đã tìm thấy.
Cô sẽ tự mình làm một kệ đọc sách.
Trước đây, Kiều Hi Hi chưa bao giờ làm những thứ như giá đọc sách. Không biết làm sao, cô phải tìm kiếm các hướng dẫn. Cô không có các yêu cầu cao, không cần đẹp đẽ hay cao cấp, chỉ cần có thể đặt sách lên và giảm bớt gánh nặng cho cánh tay và cổ là được.
Bây giờ đã là buổi chiều. Những cái cây trong sân đang lắc lư, và những chậu lá trên bệ cửa sổ khẽ lay động. Trong sân rất yên tĩnh.
Kiều Hi Hi mang các công cụ, bảng gỗ và rìu đến góc nhà trọ. Sau khi đọc hướng dẫn, cô bắt tay vào làm. Sau khi làm xong, cô thấy rằng nó dễ dàng hơn cô nghĩ, và cô không thể không hạnh phúc.
Xung quanh luôn yên tĩnh cho đến khi Kiều Hi Hi đột nhiên nghe thấy giọng nói giống như hệ thống của cô.
[Đing! Phát hiện ra ký chủ đã trốn thoát khỏi máy quay trong hơn nửa giờ]
[Hình phạt: Giá Trị Hình Ảnh +1.]
Kiều Hi Hi ngừng tay làm đồ thủ công. Bây giờ cô tin rằng hệ thống của cô hoàn toàn không hiểu gì về sự thay đổi, đó là một hệ thống nhân tạo thực sự ngu ngốc và giả tạo.
Và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của cô đột nhiên trở nên tích cực.
[Mứt Việt Quất: Góc dưới bên phải! Tìm thấy Hi Hi. Anh quay phim, dừng lại.]
[Chi Thương Tiểu Khả Ái: Ôi, ngay khi cô ấy bước ra, tôi thực sự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.]
[Thình Thịch Thỏ: Vừa rồi em gái nói tạm biệt và đột nhiên đi ra ngoài, tôi đã cảm thấy không ổn khi không thể nhìn thấy cô ấy. Cảm ơn bạn quay phim. Giờ tôi đã ổn rồi. [hình ngón tay cái.jpg]
Sau khi người quay phim tìm thấy Kiều Hi Hi, anh ấy đã rất tự hào.
Các đồng nghiệp của anh ấy sáng nay đã kiệt sức, còn anh ấy đi theo Kiều Hi Hi thì không mất nhiều sức lực và hiệu ứng quay chụp vẫn rất tốt. Mặc dù nó ít liên quan đến kỹ thuật quay phim chụp ảnh của anh ấy, bởi vì Kiều Hi Hi dù quay thế nào cũng đẹp. Tuy nhiên, anh ấy vẫn tự hào khi được PD khen ngợi.
Tiền thưởng đầy hứa hẹn. Người quay phim với sự phấn khích và năng lượng dư thừa, không muốn nghỉ ngơi chút nào.
Khi anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Kiều Hi Hi xuất hiện trong sân.
Anh ấy vội vàng lấy trang thiết bị và đi theo cô ra ngoài.