Vì vậy cậu ấy vẫn quanh quẩn bên Kiều Hi Hi và nói: “Chị Hi Hi, để tôi giúp chị tìm đạo cụ bí ẩn nha.”
“À?”
Trình Phỉ Nhiên đã bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cậu ấy thực sự muốn tìm những đạo cụ bí ẩn để có thể trở lại ăn gì đó. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy Kiều Hi Hi quá gầy và yếu, cậu ấy lo lắng cô sẽ ngã quỵ nếu cô không ăn gì. Tinh thần trách nhiệm của cậu ấy trỗi dậy. Cậu ấy dự định tìm những đạo cụ bí ẩn để cô có thể ăn trước.
“Chị Hi Hi, chị có đói không? Hãy đợi. Tôi sẽ tìm các đạo cụ bí ẩn và đưa tất cả cho chị.”
Nói xong cậu ấy liền bước đi.
“Ðợi đã.” Kiều Hi Hi vội vàng ngăn cậu ấy lại.
Cô mở năm phiếu ăn trưa ra trước mặt Trình Phỉ Nhiên và nhẹ nhàng nhướng mày: “Tất cả các đạo cụ đều ở đây. Rút được cái nào thì cái đó là của cậu.”
Trình Phỉ Nhiên: ?
[sinh khương đường đỏ: Em gái giết tôi đi.]
[tiểu quả cam: Tôi đã ở từng trong tình cảnh của em. Bây giờ tôi rất hạnh phúc.]
[muôn vàn ngọn đèn: Phú bà, đói đói, cơm cơm.]
[minh với cửu thiên hạc: Phú bà, đói đói, cơm cơm.]
[quả cam huy hoàng: Phú bà, đói đói, cơm cơm.]
Trình Phỉ Nhiên lấy phiếu ăn trưa, rồi mơ mơ màng màng đi theo Kiều Hi Hi quay trở lại nhà trọ trang trại. Cậu ấy thuận lợi đổi phiếu lấy bữa trưa.
Khoảnh khắc cậu ấy nhận được thức ăn, cậu ấy vẫn chưa hết sốc khi biết Kiều Hi Hi một mình có tất cả phiếu ăn trưa.
[quả cam huy hoàng: Nghiêm túc đấy, em trai, đi theo em gái xinh đẹp này đi. So với cô ấy, tôi không xứng đáng là người hâm mộ chị gái của em trai tôi.]
[Chiến quốc lão lưu manh:[Tiểu Nguyên bên kia vẫn đang bị một con chó đuổi theo trên cánh đồng rơm. Bên này thì đã ăn cơm rồi. Hahahaha.]
Về phía Nguyên Tịch Cảnh.
Sau khi rời khỏi cối đá, cậu ấy cố gắng suy nghĩ về những manh mối do tổ chương trình đưa ra. Suy nghĩ của cậu ấy càng ngày càng đi xa hơn. Bất ngờ, cậu ấy nghĩ đến gạo, từ gạo cậu ấy lại nghĩ đến bù nhìn.
Bởi vì không thể tìm thấy “vị khách bí ẩn” trong suốt một thời gian dài, cậu ấy suy nghĩ đến mức hoang đường. Nhìn thấy những con bù nhìn bên đường, cậu ấy cũng cảm thấy lông mày rõ ràng đẹp đẽ của chúng có ẩn giấu bí ẩn gì đó.
Lao vào cánh đồng rơm, cậu ấy nghĩ rằng con bù nhìn có thể chính là “vị khách bí ẩn”.
Sau đó, cậu ấy bị một con chó đột nhiên xuất hiện từ cách đồng rơm đuổi theo và chạy điên cuồng trong nửa giờ.
Cuối cùng cậu ấy đã thoát khỏi con chó. Nguyên Tịch Cảnh mệt mỏi đến mức chỉ còn một hơi thở.
Cậu ấy trông như thể sống còn tồi tệ hơn chết. Cậu ấy bước về nhà trọ trang trại như một linh hồn tan vỡ với ý định quay lại nghỉ ngơi một thời gian.
Bên ngoài nhà trọ.
Kiều Hi Hi lấy một cái ghế nhỏ và ngồi bên ngoài nhà trọ. PD cũng tìm thấy một chiếc quạt cho cô. Kiều Hi Hi phe phẩy quạt trong khi chờ đợi những vị khách quay lại và đưa cho họ phiếu ăn trưa.
Cô lắc quạt của mình và đắm mình dưới ánh mặt trời, thật thoải mái và hạnh phúc. Khán giả cũng rất vui khi ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.
Nguyên Tịch Cảnh quay về phía nhà trọ và nói một cách yếu ớt với quay phim đi bên cạnh mình: “Bây giờ… ai có thể cho tôi một miếng thức ăn thì là Bồ Tát.”
Ngay khi cậu ấy nói xong, cậu ấy rẽ vào góc đường và nhìn thấy Kiều Hi Hi.
Nguyên Tịch Cảnh đột nhiên dừng chân lại.
Màn hình bình luận trở nên lo lắng.
[tiểu cảnh ái khiêu vũ: Bồ Tát đang ở đó!]
[tháng tư nhân gian: Bồ tát ở đó!]
[o(╥_╥)o: Anh ơi, nhanh lên nào! Trình Phỉ Nhiên ăn đến nó luôn rồi.]
Nguyên Tịch Cảnh sợ mình hoa mắt nên dụi dụi mắt liên tục. Thấy rằng đó thực sự là Kiều Hi Hi, cậu ấy gần như rơi nước mắt.
Ông trời ơi, cậu ấy chỉ muốn quay về và nghỉ ngơi một lúc, sao không buông tha cho cậu ấy?
Cậu ấy đột nhiên có lại sức mạnh và bỏ chạy.
Kiều Hi Hi chú ý đến động tĩnh bên kia, nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tịch Cảnh, nhận ra cậu ấy đến, liền vội vàng kêu tên cậu ấy.
Nghe thấy tiếng Kiều Hi Hi gọi tên mình, Nguyên Tịch Cảnh chạy nhanh hơn.
Vào thời điểm đó, cậu ấy thực sự sợ hãi.
Người quản lý đã nói đúng. Cô thực sự muốn cùng lăng xê với cậu ấy.
Trình Phỉ Nhiên chưa trưởng thành, và quan hệ tình dục với cậu ấy là bất hợp pháp. Kỷ Chu Thanh đã có gia đình. Còn mỗi cậu ấy là một thanh niên chưa lập gia đình, ở độ tuổi phù hợp, người có thể tham gia CP một cách hợp pháp và hợp lý!
Cậu ấy rất khó chịu.
Nguyên Tịch Cảnh giống như một chú chó lạc, chạy loạn xạ trong thôn trang.
Màn hình nhộn nhịp muốn phát điên.
Sau một giờ chạy điên cuồng, Nguyên Tịch Cảnh cuối cùng cũng bị nghiền nát bởi cơn đói và khát.
Cho dù Kiều Hi Hi có đợi cậu ấy ở ngoài cửa nhà trọ hay không, cậu ấy cũng phải quay về.
Lần này, sau khi cậu ấy rẽ vào một góc và thấy Kiều Hi Hi, nhưng Nguyên Tịch Cảnh đã quá mệt mỏi và chấp nhận số phận của mình.
Bị hút máu lăng xê thì cứ để bị hút máu lăng xê. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu ấy sợ mình sẽ đói đến mức cướp những con gà, con vịt trên đường và bị lên chương trình pháp lý.
Nguyên Tịch Cảnh bước đến cửa nhà trọ với một tâm trạng chán nản.
Thấy Nguyên Tịch Cảnh cuối cùng cũng quay lại, Kiều Hi Hi lấy phiếu ăn trưa trong tay ra.
“Đây nè.” Cô đưa cho cậu ấy phiếu ăn trưa.
Cậu ấy gần như không nhận được phiếu ăn trưa. Kiều Hi Hi đưa cho Nguyên Tịch Cảnh phiếu ăn trưa cuối cùng. Cô cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời.
Vừa rồi khi không gọi được Nguyên Tịch Cảnh, Kiều Hi Hi muốn đuổi theo cậu ấy, nhưng cô chỉ thấy Nguyên Tịch Cảnh chạy trốn như thể có ma quỷ đang đuổi theo sau. Cậu ấy tay dài chân dài, chạy nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Và cô không biết cậu ấy đã chạy đi đâu, nên chỉ có thể tiếp tục đợi ở nhà trọ.
Sau khi đưa phiếu ăn trưa cho Nguyên Tịch Cảnh thành công, Kiều Hi Hi đi về nhà trọ trước và không nói gì thêm với Nguyên Tịch Cảnh.
Một phần là để tránh điều tiếng, và phần khác là vì thực sự không quen biết. Giao thiệu không bằng không giao thiệp. Kiều Hi Hi chỉ muốn thoải mái làm nhân vật pháo hôi trong cốt truyện.
Nguyên Tịch Cảnh lấy phiếu ăn trưa và nhìn bóng dáng Kiều Hi Hi, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Có phải cô vừa gọi cho cậu ấy chỉ để đưa cho cậu ấy phiếu ăn trưa không?
Cô đã đưa cho cậu ấy phiếu ăn trưa của riêng cô hay sao? Ðể tạo CP hay vì thứ gì khác?
Nguyên Tịch Cảnh hơi bối rối. Sau khi bước vào, cậu ấy thấy Trình Phỉ Nhiên đang ở trong phòng ăn, đã ăn no và bắt đầu dọn dẹp chén đũa. Cậu ấy vội vàng hỏi Trình Phỉ Nhiên: “Phiếu ăn trưa của cậu làm sao mà có thế?”
“Chị Hi Hi đã đưa nó cho em. Chị ấy đã tự mình kiếm được tất cả các phiếu ăn trưa. Thật lợi hại.” Trình Phỉ Nhiên ăn ké với tâm trạng chột dạ, nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ vẻ sùng bái đáng yêu.
Nguyên Tịch Cảnh:…
Vậy là Kiều Hi Hi không có ý định xào CP với cậu ấy, cô chỉ là muốn đưa cho cậu ấy phiếu ăn trưa.
Nhớ lại nguyên buổi sáng bị nắng chiếu và chó đuổi, cậu ấy đói đến mức gần như không đứng dậy nổi, Nguyên Tịch Cảnh chỉ muốn khóc. Người ta lại không có ý định xào CP với cậu ấy, vậy mà cả buổi sáng cậu ấy tránh né là vì cái gì chứ.
Trốn tránh chỉ mang lại cô đơn.
Quản lý hiểu lầm rồi.
Bên trong nhà trọ. Trong nhà hàng.
Nguyên Tịch Cảnh là người cuối cùng trở lại, và Kỷ Chu Thanh, Thẩm Phi và Dương Hà Lộ cũng trở lại rất muộn.
Đặc biệt là Dương Hà Lộ chỉ sớm hơn Nguyên Tịch Cảnh mười phút. Ngay khi Dương Hà Lộ ra khỏi cửa, mục tiêu của cô ta rất rõ ràng là đến vườn trà trước.
Cô ta biết mình có vai diễn nổi bật trong bộ phim trước đó, và hiện tại đang có độ nóng cao, nên cô nàng luyến tiếc phải bỏ qua ánh hào quang của nhân vật đó. Vì vậy, cô ta muốn đến vườn trà trước và dự định giao lưu tình cảm với fans một chút.
Những người hâm mộ thực sự đã phản ứng như cô ta mong đợi.
Dương Hà Lộ dành phần lớn thời gian của mình để xây dựng tình cảm với fans. Cô ta hy vọng rằng sẽ có đạo cụ trong vườn trà, để cô ta có thể một công đôi việc. Không chỉ giúp khán giả nhớ lại vai diễn nổi bật của cô ta, mà còn để hoàn thành trò chơi.
Nhưng khi cô ta phát hiện ra rằng không có phiếu ăn trưa trong vườn trà, cô ta đã rất lo lắng.
Khi trở về nhà trọ, cô ta phát hiện ra tất cả các phiếu ăn trưa đã bị Kiều Hi Hi lấy hết.
Dương Hà Lộ có thể tưởng tượng Kiều Hi Hi có thể đã nổi bật như thế nào vì cô đã lấy được tất cả các phiếu ăn trưa.
Thấy Trình Phỉ Nhiên ăn xong liền quấn lấy Kiều Hi Hi, còn Nguyên Tịch Cảnh thỉnh thoảng nhìn về phía Kiều Hi Hi, Dương Hà Lộ cảm thấy hơi không hài lòng.
Ban đầu cô ta định xào CP. Trình Phỉ Nhiên là hình tượng em trai, vì vậy cô ta chỉ có thể xây dựng hình ảnh CP chị em thân thiết. Tuy nhiên, Nguyên Tịch Cảnh đã 20 tuổi và có thể xào CP vì bây giờ nó rất phổ biến. Ngoại hình của họ cũng phù hợp với nhau, nhưng cô ta không ngờ rằng cả hai người họ đều xoay quanh Kiều Hi Hi.
Ðiều này khiến Dường Hà Lộ rất thất vọng.
Sớm biết vậy, cô ta sẽ không đi đến vườn trà. Sau khi nghe quá trình Kiều Hi Hi lấy phiếu ăn trưa, cô ta chỉ cảm thấy mọi người thổi phồng quá mức. Chẳng phải ai cũng có thể làm được sao?
Dương Hà Lộ đang có tâm trạng chán nản. Nhìn quanh phòng ăn và cố tìm cơ hội để thể hiện bản thân. Cô ta đứng dậy và đi vào bếp, lấy bát đĩa và đũa cho một số người chưa ăn, và giúp dọn bát đĩa.
Nguyên Tịch Cảnh, Kỷ Chu Thanh và Thẩm Phi đều cảm ơn cô ta.
Nguyên Tịch Cảnh cảm thấy tội lỗi vì đã hiểu lầm Kiều Hi Hi. Sau khi ăn trưa xong, cậu ấy nói: “Cảm ơn chị Hi Hi, nếu không bây giờ tôi vẫn sẽ đói.”
Thấy Kiều Hi Hi không ở trước máy quay, cậu ấy cố tình nhắc đến tên cô với khán giả, và tiếp tục: “Chị Hi Hi thực sự rất lợi hại đó. Chị ấy một mình có được tất cả các đạo cụ.”
Thẩm Phi gật đầu điên cuồng. Trong khi Kỷ Chu Thanh ăn ngấu nghiến, ông ta giơ ngón tay cái lên đồng ý với những lời của Nguyên Tịch Cảnh.
Dương Hà Lộ khó có thể giữ được nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt của cô ta.
Cô ta như bà mẹ già, đưa chén đũa cho họ, không phải muốn nghe họ khen Kiều Hi Hi. Sao họ không khen cô ta hiền hậu?
Biết máy quay vẫn đang quay, Dương Hà Lộ im lặng và không thể hiện sự không hài lòng của mình.
Cô ta vẫn làm việc chăm chỉ siêng năng làm điều này và điều kia, và cô ấy cũng im lặng khi ăn.
Mặc dù cô ta không phàn nàn nhưng cô ta nhướng mày và vẻ ngoài chán nản của cô ấy khiến mọi người nhìn thoáng qua là biết cô ấy đang không vui.
[chuyện thương tâm: Đau lòng cho Lộ Lộ quá. Buổi sáng cô đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy gì cả. Tiết mục mà chương trình tổ chức và sắp xếp có vẻ như gặp phải vấn đề nghiêm trọng.]
[giọt sương nhỏ: Lộ Lộ yên lặng âm thầm làm mọi thứ rất giỏi, không nói lời nào, trông thật ngoan ngoãn. Điều này làm trái tim tôi tan chảy. Nếu tôi ở đó, tôi sẽ chiều chuộng cô ấy như một con thú cưng của nhóm.]
[không cần không hành: Vẫn là đoạn Lộ Lộ đi vườn trà là đẹp nhất, sau khi trở về thì toàn bộ phong cách đều không còn đúng nữa. Chỉ dựa vào vận may mà lấy được đạo cụ nhưng đã bị tâng bốc đến mức như thế nào rồi.]
[gạo kê cháo: Lần này Kiều Hi Hi chỉ là có một chút may mắn. Cô ấy thiết lập một nhân vật quá lợi hại, đem theo cả sách và đồ ăn vặt. Hình tượng nào cũng muốn thử xây dựng. Tuy nhiên, hình tượng mà cô ấy xây dựng hoàn toàn không phù hợp, nhất định sẽ sụp đổ.]
[203: Không cần công kích cá nhân người khác. Đều là chị em tốt, đừng làm Lộ Lộ thành mục tiêu bị công kích.]