Bùi Tây Tình giật mình đột nhiên phản ứng lại lập tức đẩy ra đối phương, đầy mặt cảnh giác lùi về phía sau: “ Anh cách xa tôi ra một chút đi”.
Người đàn ông trước mặt dường như không thể hiểu được: " Em không chết vì sao không đến tìm anh? Vì cái gì không nói cho anh biết chứ?”
Càng nói càng kích động: “ Tây Tình! Là anh mà, chẳng lẽ em không nhớ anh sao? Anh là anh Mạnh của em! Đoạn thời gian trước chúng ta vẫn luôn ở bên nhau hơn một tháng trời, thời gian đó anh mỗi ngày đều che chở cho em, em cũng nói đời này chỉ yêu một mình anh, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh canh, chẳng lẽ em đều đã quên sao?”.
Bùi Tây Tình càng nghe càng cảm thấy khó chịu tới nhíu mày.
Chỉ với những câu này đã giúp cô nhớ ra thân phận của đối phương một cách đại khái – một trong số các “ nam nhân” mà nguyên chủ từng quyến rũ trên đường chạy nạn trước kia.
Nguyên chủ mấy năm sinh sống trong mạt thể số lượng nam nhân mập mờ quá nhiều, Bùi Tây Tình suýt chút nữa đều không nhớ ra đây tột cùng là ai trong số những người đó.
Lều trại chung quanh đã không còn ai, hầu hết mọi người đều đi họp khẩn, nếu không thì cũng đang chuẩn bị bữa tối, Lăng Lãng cùng với tiểu đội mọi người đều không có mặt, chỉ có cô còn ở đây thu thập đồ vật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play