Trương Điềm nói: “Cũng chỉ cách đây không lâu thôi, mấy người trong đội ra ngoài hoang dã rồi nhặt được tinh hạch cấp cao. Tên đó cũng là một trong số đó, nhặt được mấy khối, sau đó cấp trên liền để mắt tới, còn tiện thể nâng đỡ cả mấy người cùng nhặt được tinh hạch với hắn. Nói xem, có phải hơi lố không?”
Chỉ nhặt được mấy cục đá mà cũng được lên làm đội trưởng.
Trong khi người khác phải cày cuốc đến năm năm, cùng lắm mới làm được một đội viên quèn trong căn cứ.
“Nhặt được ở đâu? Có địa điểm cụ thể không?”
“Cái đó thì chị cũng không rõ. Nếu em muốn biết, lát nữa mọi người tản ra bớt, chị sẽ qua hỏi Lưu Đông Thụ thử, xem hắn nhặt được ở đâu.”
“Ừ, chuyện này thì làm phiền chị nhé, chị Điềm.”
“Có gì đâu.” Trương Điềm khoanh tay, liếc mắt về phía đám người đang vây quanh Lưu Đông Thụ — kẻ vẫn đang huênh hoang khoe khoang với dân trong thôn — rồi cười nhạt: “Mấy thứ đó nguồn gốc mờ ám lắm. Nói là nhặt được, nhưng nếu không khéo thì phía sau còn giấu chuyện gì mờ ám nữa. Cái thế giới này có khi chẳng ai dám chắc điều gì, thứ gì ‘nhặt được’ chưa chắc là may mắn, cũng có thể là họa từ trời rơi xuống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT