Sau khi Chước Chước được tu bổ hoàn hảo, tu vi dần khôi phục bình thường, có thể tự do rời khỏi bản thể, cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Vệ Lan nói: “Chước Chước bảo em đừng sợ, cậu ấy sẽ mãi mãi bảo vệ em. Thật ra em không sợ đâu, em đã lớn rồi, sau này em sẽ bảo vệ mẹ, còn bảo vệ cả những đứa trẻ khác nữa.”
Vưu Tinh Việt khẽ ôm vai Vệ Lan: “Vệ Lan nhà chúng ta đúng là một tiểu anh hùng.”
Đoạn lời này khiến Vưu Tinh Việt hoàn toàn yên tâm. Vệ Cao Phúc từng mang đến cho Vệ Lan không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là đòn tấn công tinh thần, ở khu dân cư và trường học, Vệ Lan đều bị cô lập. Những ngày trước, Vưu Tinh Việt vẫn luôn lo lắng chuyện này sẽ để lại bóng ma trong lòng Vệ Lan, giờ xem ra Chước Chước đã trao cho cậu bé lòng dũng cảm mà trước đây chưa từng có.
Vệ Lan mím môi, ngượng ngùng mỉm cười.
Sau màn cảm động của hai người, Bạch tổng bật cười mở nắp chai nước, hỏi: “Vị Thời tiên sinh kia hôm nay sao không đến?”
Mời hai người, không ngờ chỉ có ông chủ Vưu đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play